Anh nói về chuyện ở cao trung. Đáy lòng đã từng tưởng rằng quá khứ đau khổ, hôm nay lại có loại ngọt ngào khổ tận cam lai. 
Anh đi lên sân thượng lớp các cô thấy cô, cô đơn đứng một mình ở đó. 
Cô bưng cà phê đi ngang qua phòng học của bọn họ, anh cố ý đi qua bên cạnh cô, kết quả cà phê đổ trên quần áo của anh, cô vẫn chẳng nhớ anh. 
... 
“Nếu như chúng ta không gặp nhau thì sao?’’ Cô hỏi. 
Im lặng rất lâu. 
Anh mở miệng,”Thế thì sợi dây chuyền này anh sẽ vẫn cất kỹ. Lúc ba mươi tuổi, anh sẽ đi hẹn hò.’’ Sự thẳng thắn của anh, Chử Duy Nhất khẽ cắn môi. 
“Lúc này không nên nói một ít lời dỗ ngọt à?’’ Cô khẽ nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra em cũng từng nghĩ cả đời không kết hôn.’’ 
Tống Khinh Dương nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu lắng như đêm đen, “Cho nên đây là an bài của trời cao.’’ 
“Nhất định là lần trước chúng ta đã ngoái đầu nhìn nhau quá nhiều.’’ Chử Duy Nhất chớp mắt bình tĩnh nói. 
Hai người nói lời ngốc cả đêm, rạng sáng mới đi vào giấc ngủ. 
Sáng sớm Chử Duy Nhất tỉnh dậy, cảm xúc lạnh lẽo trên cổ, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Anh vẫn đang ngủ say, khóe miệng mím chặt. Chử Duy Nhất khe khẽ lấy ra một cái hộp, thật ra cô cũng có chuẩn bị quà. Trước đây bà nội để lại chuỗi tay cho cô, cho một nửa kia của cô sau này. Lá con cây tử đàn gửi gắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912307/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.