Chử Duy Nhất ôm Đại Miêu Miêu nằm rúc trên sô pha, chải lông cho nó, Đại Miêu Miêu dần nhắm hai mắt lại hưởng thụ.
Chử Duy Nhất cúi đầu lẩm bẩm, “Đại Miêu Miêu, Tống Khinh Dương vậy mà không cần chị, thực sự hơi quá đáng. Trong vòng một tuần chị không mang bữa sáng cho anh ấy nữa!’’
“Meo meo – “
“Có phải anh ấy cho rằng chị đi Đốn Khắc chính là vì anh ấy? Không phải thế đâu! Chị là vì công việc! Vì sự nghiệp của chị!’’
“Meo meo – “
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa đông đông, Chử Duy Nhất đẩy đẩy Đại Miêu Miêu, “Đi mở cửa!’’
Đại Miêu Miêu đứng lên, phe phẩy cái đuôi đi tới cửa. Chử Duy Nhất lắng nghe tiếng động ngoài cửa, hình như không có tiếng vang nữa. Chẳng lẽ là gõ nhầm cửa.
Thật lâu cũng không có tiếng động gì!
Chử Duy Nhất vừa muốn xoay người, một giọng nói truyền đến, “Là anh, mở cửa.’’
Cô nhanh chóng mở cửa, cửa mở ra, anh đang dựa ở mép cửa mắt chứa ý cười, hai chiếc cúc phía trên áo sơ mi trắng đã mở ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Chân dài đang chống ở cửa, ai nói chỉ phụ nữ có xương quaI xanh đẹp cơ chứ? Thì ra, xương quai xanh của đàn ông cũng rất gợi cảm.
Chử Duy Nhất nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt đi.
Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, bước lên một bước, kéo tay cô.
Chử Duy Nhất hít sâu một hơi, “Anh lại uống rượu?’’
“Hơn một hai ly rượu trắng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-rat-lau-roi/2912299/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.