Phí Thiệu Dương về nhà ngay lập tức nhưng lại không thấy vợ, gọi cô không nghe máy.
“Em đang ở đâu? “
Hai phút sau cô mới rep, chưa bao giờ Phí Thiệu Dương thấy hai phút lâu đến thế.
“ Tôi vắng nhà một hôm, anh cứ ở bên Như Ý của anh, tôi sẽ nói với mẹ là chúng ta đi công tác”
Anh không kiên nhẫn được, lại nhấn gọi nhưng cô vẫn ương ngạnh không thèm nghe.
Chuyển sang cuộc gọi khác.
“ Tìm xem vợ tôi đang ở đâu? Ngay và luônnn”
“ Là cô Diêu ấy ạ?”
“ Mẹ kiếp bị ngu hả, vợ tôi còn ai khác vào đây nữaaa”
Người nhận lệnh ngơ ngơ ngác ngác, lần đầu thấy Phí tổng tìm vợ, giọng điệu gấp gáo nháo nhác cả lên.
Lát sau Phí Thiệu Dương nhận được tin. Anh thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô về căn hộ trước kia của hai người.
Anh xuống nhà bắt gặp mẹ đang lọ mọ ở bếp.
- Mẹ ơi tối nay vợ chồng con về nhà cũ.
- Ủa, sao lại về… À, ừ, đi đi, thi thoảng ra ngoài riêng tư lãng mạn hơn. Chắc có bố mẹ nên hai đứa cũng bất tiện.
Phí Thiệu Dương mỉm cười nhanh chân ra cửa, lại nghe mẹ gọi lại.
- Thiệu Dương!
Anh dừng bước quay lại, người mẹ đi tới thủ thỉ và nhắn nhủ.
- Thì ấy… năm nay và năm sau đều hợp tuổi hai đứa. Nếu sinh con vào dịp này là hợp lý nhất, mẹ không mê tín nhưng cũng hơi tâm linh tí. Hiểu ý mẹ không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhu-vay/3569114/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.