Cô đi qua, Phí Thiệu Dương không kìm được lòng liền giữ tay cô lại.
- Vợ à?
Diêu Mỹ Nhân tưởng mình nghe nhầm, cô rút tay lại rồi lúng túng.
- Sao thế?
Anh ngẩng lên nhìn cô một cách dịu dàng khác thường khiến cô hơi sợ.
- Có thể không ly hôn không?
- Anh uống rượu à?
- Một chút.
- Ừm… Tôi không thể.
Phí Thiệu Dương thất vọng buông tay cô ra, cô cũng thở dài cất bước.
Về phòng, Diêu Mỹ Nhân vẫn không thể ngủ được, thậm chí còn tỉnh táo hơn hẳn.
Cô nằm trằn trọc xoay hết bên này sang bên kia, rất lâu sau thì thấy tiếng mở cửa. Cô nghĩ Phí Thiệu Dương sẽ ngủ ở phòng riêng, không ngờ anh lại trở về đây.
Diêu Mỹ Nhân nằm im thin thít giả vờ ngủ, lưng quay lại phía cửa, nhưng tim đập loạn lên.
Phí Thiệu Dương nhìn vợ nằm cô đơn trên giường, anh muốn tới ôm cô ngay lập tức, nhưng bộ đồ đang mặc khi nãy đi uống rượu đã ôm qua nhân tình. Anh đi tới tủ, tìm một bộ đồ ngủ của mình rồi vào nhà tắm.
Khi anh đi ra, Diêu Mỹ Nhân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Anh đoán cô đã ngủ say.
Nhẹ nhàng nằm cạnh, anh thao thức nhìn trần nhà. Người ta thường có câu, nếu người nhà làm ta buồn phiền, chứng tỏ ta đang có một gia đình. Nếu vợ chồng còn bất hòa, hãy biết ơn vì ta vẫn còn cả đôi.
Cứu vãn được không?
Bố anh rất bận, nhưng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhu-vay/3569106/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.