Phí Thiệu Dương về phòng thấy Diêu Mỹ Nhân đã ăn xong cháo. Nhưng thuốc cảm vẫn còn trên bàn.
- Sao không uống?
- Tôi vừa uống thuốc tránh thai. Uống cả hai liền lúc tôi không yên tâm. Lát uống sau cũng được.
- Ừ!
Anh ngồi vắt chéo chân ở sofa rồi cầm điện thoại xem xét một chút, nét mặt nghiêm túc lại chăm chú. Cô nghĩ anh đang nhắn cho nhân tình.
- Phí Thiệu Dương!
- Ừ!
Cô gọi tên anh nhưng anh không ngẩng lên nhìn mà chỉ đáp lại cụt lủn.
- Anh cứ đi gặp Trương Như Ý của anh, tôi sẽ nói giúp anh với mẹ. Bà ấy sẽ không biết đâu.
Lúc này anh nhướng mày nhìn người là vợ mình, giọng khinh khỉnh khó chịu đáp lại. Lẽ ra phải vui, nhưng sao lại thấy bực.
- Muốn tôi đi để cô cũng tự do bay nhảy hửm?
Diêu Mỹ Nhân bật cười dù hơi yếu ớt nhợt nhạt.
- Cũng? Tôi cũng muốn vô tri như anh lắm. Ngoài kia có biết bao trai đẹp, tôi không tin cả thế giới này lại không có lấy nổi một người đàn ông tốt với tôi. Nếu may mắn thì tôi gặp đúng người, vui vui vẻ vẻ. Không may mắn thì qua đường thôi, rồi tìm người khác, coi như thử nhiều mới biết ai hợp mình.
Phí Thiệu Dương nhếch môi cười, nay cô ốm anh sẽ không chấp.
Anh đi tới bàn cầm thuốc lên, lật trước lật sau xem bao bì rồi chụp ảnh lại trước sự khó hiểu của Diêu Mỹ Nhân.
Vài phút sau, anh nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhu-vay/3569090/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.