Diêu Mỹ Nhân bỗng nảy sinh một sự ngượng ngùng với người là chồng mình. Anh cứ nhìn cô suốt, còn cô thì lảng tránh không muốn đối mặt. 
Cô tắm rất lâu, ra ngoài thấy Phí Thiệu Dương chưa ngủ mà ngồi dựa đầu giường khá ung dung, tay bấm điện thoại mỉm cười. 
Anh chưa từng cười như thế với cô. Diêu Mỹ Nhân đoán anh đang nhắn tin với Trương Như Ý, có thể đang mùi mẫn nhớ nhung vì cuối tuần không dành thời gian riêng cho nhân tình được. 
Diêu Mỹ Nhân thờ ơ việc chồng có nhân tình đến nỗi chẳng thèm tìm hiểu xem đó là ai. Nếu Chu Á Hân của gia tộc họ Chu không cho người đào bới thì chắc cô chả biết tên của Trương Như Ý, chẳng biết người ta xinh mức nào. Cô còn chẳng để tâm việc Phí Thiệu Dương bao nuôi tốn kém bao nhiêu, quà tặng nhiều hay ít. Miễn sao mỗi tháng anh vẫn gửi tiền đều vào quỹ chung của hai vợ chồng là được. Tiền đó để lo những việc đình đám nội - ngoại, báo hiếu bố mẹ hai bên. 
Cô vừa ngồi xuống sofa thì Phí Thiệu Dương nhướng mày và đặt điện thoại xuống. 
- Vẫn ngủ sofa? 
- Ừ! 
- Lên giường. 
- Tôi không muốn. 
Anh đứng dậy, xỏ chân vào dép đi trong nhà rồi đi tới chỗ Diêu Mỹ Nhân, một cú liền bế được cô lên. 
- Anh tính làm gì? 
- Không biết mệt sao? Làm tình tốn sức lắm, nằm giường cho thoải mái đi. 
Phí Thiệu Dương không ngại, người ngại là Diêu Mỹ Nhân. 
Cô được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhu-vay/3569085/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.