Ninh Thiếu Phàm, Trương Khởi, Bùi Tranh và Dương Yến đến đúng lúc nghe được câu nói của An Lạc :" Cô nghĩ cho bản thân và mãi cũng chỉ như vậy, cô không xứng có một tình yêu chân chính dù là từ bất kì ai, cô biết vì sao Ninh Thiếu Phàm không nhìn cô lấy một lần nhưng lại ở bên tôi không ? Tôi vì cậu ấy để yêu cậu ấy, còn cô "yêu" cậu ấy vì bản thân mình".
Vẫn là câu nói này, không phải tôi yêu cậu hay cậu yêu tôi mà là chúng ta yêu nhau.
Yêu là xuất phát từ cả hai phía, là luôn hướng ánh mắt về nhau, luôn nghĩ đến nhau, luôn vì nhau và luôn chân thành với nhau.
Đối với một học sinh đầu cấp 3 mà nói, khái niệm yêu đương sâu đậm có thể còn khá mờ mịt, tình cảm của An Lạc và Ninh Thiếu Phàm có thể hiện vẫn chưa đủ lớn, chưa đủ sâu đậm nhưng cả hai đang bước đến ngọt ngào nồng nàn, cả hai ý thức được yêu đương là như thế nào.
Muốn sâu đậm thì phải nuôi dưỡng, giống như cây phải tưới nước bón phân đều đặn, tình cảm cũng cần những tích góp nhỏ giọt để góp thành một toà thành lớn, dù là chướng ngại gì cũng không dễ dàng sụp đổ.
Ninh Thiếu Phàm nhìn cô gái nhỏ bên kia, cô gái nhỏ nhưng lại dành tình cảm cho cậu rất lớn, thứ tình cảm cậu dùng cả đời này để đối xử thật tốt với cô cũng không sánh bằng.
"An Lạc cậu ấy...thật sự rất yêu và coi trọng lớp trưởng Ninh...". Bùi Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857255/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.