Mẹ Bùi thức trắng cả đêm để trông cô con gái nhỏ.
Cô con gái này của bà, vừa nghịch ngợm ham chơi, vừa không chịu nghe lời.
Cái ngày mà con bé quyết kéo vali đến tận Ngụy Dương sống, ngày nào bà cũng thầm nước mắt rơi, lo lắng.
Còn âm thầm chạy theo con bé sống thế nào, bà lên theo con bé sống ở đó hai tháng, cứ âm thầm như thế mà quan tâm con bé.
Cho đến khi thấy con bé vui vẻ tan học về nhà cùng bạn bè.
Đến khi thấy con bé trò chuyện vui vẻ cùng những người hàng xóm lớn tuổi.
Đến khi thấy con bé tự mình đi mua đồ về nấu, mua đồ dùng giặt giũ trong nhà.
Bà mới yên tâm quay về, nhưng cứ nửa tháng bà lại lén đến thăm con bé vài lần.
Mẹ mà, dù có không thuận, dù có hay cãi cọ, dù không nghe lời nhưng đây vẫn là đứa con bà mang nặng đẻ đau, mong ngóng từng ngày mang con bé trong bụng.
Bà thương con bé nhưng cũng muốn con có cuộc đời tươi đẹp, thành công, đáng tự hào.
Tuy vậy, có lẽ cách yêu của bà không dùng được với con bé này rồi, có lẽ vì thế mà bà đã sai, đã không quan tâm con bé thật nhiều, đã không khen con bé thật nhiều.
Bùi Tranh không mê man nhiều giờ liền, cô tỉnh rồi.
Một mảng mơ màn, sau đó là gương mặt sốt sắng của mẹ.
"mẹ..."
Mẹ Bùi sụt sịt đau lòng, bà xoa đầu con gái :" còn đau lắm không con...?"
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857171/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.