Trương Khởi kéo cô bé đến sân thượng, cậu trộm được chìa khoá của chú bảo vệ rồi tự đi làm một cái của riêng, vì sân thượng không cho phép học sinh lui tới nên nó là nơi yên tĩnh nhất, an toàn nhất, thoải mái nhất.
Bé Nhi bị cậu kéo vừa đau vừa phải đi thật nhanh để kịp bước chân :" đau em !!"
Nghe cô bé kêu đau cậu mới tiết chế cơn giận, đi chậm lại, tay vẫn không buông.
Trương Khởi mặt hầm hầm nhìn cô bé chất vấn :" từ chối thôi có cần phải ấp úng như này không ???"
"em bị doạ mà...nhiều người ở đó còn hùa nữa...em cũng khổ tâm chứ...". Tiêu Nhi rưng rưng, cô cũng sợ hãi muốn chết.
Trương Khởi thở dài, vẫn tức, vì cậu không tức chuyện cô từ chối một cách ngập ngừng, mà là vì chuyện khác :" em lúc nãy bảo anh là gì ??"
"dạ ?"
"em bảo anh là cái gì của em ?"
"anh...anh trai ạ.."
"mẹ nó...". Trương Khởi thầm mắng, Tiêu Nhi vẫn nghe được, ngạc nhiên nhìn cậu :" anh vừa mắng em à ?"
"không, anh chửi anh, được chưa ?". Trương Khởi đương nhiên không dám mắng mỏ gì cô bé rồi, cậu nhảy xuống khỏi bàn, đứng đối diện với cô bé :" bé Nhi, em chỉ xem anh là anh trai thôi à ?"
"thì...nó nên là như thế mà ạ..."
"ai thèm làm anh trai của em...!". Trương Khởi bất mãn, anh đâu có rảnh đi tìm em gái mưa.
"chứ anh muốn em xem anh là gì...?". Cô bé thật cũng rất muốn biết, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thich-em-nhe/2857161/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.