Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau
Cho đến tối , An Lạc mời mọi người đến nhà, cả bọn ăn tối cùng nhau, phá lệ cụng những ly uống có cồn. Vẫn là 5 anh em siêu nhân. Ăn uống xong xuôi, An Lạc nói về việc mình cũng sẽ rời đi. Cả 3 lúc này ngơ ngác, dường như vẫn chưa thích ứng nổi. Vẫn là Dương Yến lên tiếng trước :" sao giờ này cậu mới nói ?" Bùi Tranh đã rưng rưng rồi, cô nàng phóng nhanh sang ôm chằm lấy An Lạc, miệng trách mắng không thôi :" con nhỏ chết tiệt này..." Trương Khởi nhìn về Thiếu Phàm, cậu bạn cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Tối đó cả bọn cụng ly rất nhiều, hết khóc lóc lại hẹn ngày đoàn tụ, uống thật say, thật vui cùng nhau. Kết quả là say hết cả, nằm ra sofa cả bọn. Ninh Thiếu Phàm coi như vẫn tỉnh được chút, cậu đỡ An Lạc lên phòng. Cô nàng lên đến phòng lại mở mắt, hai má cô đỏ ửng, đôi mắt ngà ngà say, ôm lấy cổ cậu không buông. "Lạc...Lạc Lạc ? đã say chưa ?" An Lạc cười, gật đầu :" tụi mình khiêu vũ lại điệu nhảy hồi sáng đi..." Thiếu Phàm nhướng mày, cũng đồng ý với cô. Tiếng nhạc không quá to, hai con người trong phòng ôm nhau khiêu vũ. An Lạc cười, có vẻ rất vui, cô nhìn cậu thật lâu, bài hát kết thúc, An Lạc nhón chân lên chủ động hôn Thiếu Phàm. Lần thứ hai cô nàng chủ động hôn cậu như thế, có vẻ say thật rồi. Thiếu Phàm cũng không tránh, cậu đổi thế chủ, say mê trong nụ hôn nóng bỏng của hai người. Men rượu khiến người ta không tự chủ được hoặc khiến ta trở nên can đảm hơn, mạnh dạn hơn...hay táo bạo hơn. An Lạc vẫn say sưa trong nụ hôn, chân dần cất bước, một phát đẩy cả hai ngã xuống giường. Cô nằm đè lên cậu, đôi môi ươn ướt, hai má càng thêm đỏ, nhìn vào mắt nhau, có vẻ cậu nhận ra cô đang nghĩ gì. Thiếu Phàm lật người cô xuống, đổi lại cậu nằm đè lên cô nàng, ánh mắt cũng dần đỏ lên. Dụ An Lạc đưa tay ôm lấy cổ cậu :" Thiếu Phàm, tớ cho phép..." Vào khắc ấy, nụ hôn dây dưa lại một lần nữa bắt đầu, lần này khá mạnh bạo, cũng rất gấp gáp. Cậu ôm chặt cô gái dưới thân, điên cuồng ngấu nghiến. Nụ hôn kéo dài không lâu, cậu rời môi cô nàng, nhìn cô lưu luyến, giọng nói khàn đặc :" lần sau..." An Lạc có chút bất ngờ, đang rất nồng cháy cơ đấy. Cô lấy lại sự tự nhiên, cười nói :" mai tớ đi rồi..." Cậu cũng cười, vuốt ve gương mặt đang ửng hồng dưới thân :" thì lần sau gặp..." Lần sau gặp, chắc chắn sẽ gặp. An Lạc giữ cậu ngủ lại qua đêm, dù sao mấy đứa ở dưới kia cũng ngủ quên trời đất ở đấy. "tớ đi lấy chăn cho bọn họ..." "vậy tớ đi tắm...". Thiếu Phàm cần đi xối nước lạnh ngay lập tức. Tối nay, lần đầu bọn họ có một giấc ngủ bình yên cùng nhau, không làm gì cả, chỉ là ôm nhau ngủ như thế. Dụ An Lạc xuất phát lúc 8h sáng, đến tiễn cô là những gương mặt có chút thiếu ngủ. An Lạc phì cười nhìn mọi người, cả bọn ôm nhau một vòng lớn. Ba cô gái nghẹn ngào, ôm nhau thật nhiều. Bé Nhi cũng chạy đến chào tạm biệt An Lạc, cô bé có chút bất ngờ nhưng cũng chỉ tạm biệt, không hỏi gì thêm. An Nhật Huy cũng thế, còn có cả bọn lớp 12a1 cũng đã định kéo nhau đến tiễn, bị cô ngăn lại. Mọi người đành gửi thật nhiều lời tạm biệt trong nhóm lớp. "đi nhé !". An Lạc mỉm cười, cô lưu luyến nhìn mọi người, một mình kéo vali quay đi. Kéo theo sự xúc động, cô sẽ đem theo những hình ảnh vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất lúc ở đây, để rồi cô sẽ lật lại thật nhiều lần. An Lạc trước khi đi qua cửa an ninh đã quay lại nhìn đằng sau, mọi người vẫn còn đứng đó, vẫy vẫy tay với cô, cô nàng cười mãn nguyện. Đi nhé, lần sau gặp.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101
Chương sau