Editor: NOVEMBETA: RAPH
Có câu "không động thì thôi, đã động thì không thể ngăn cản".
Hách Liên Huyền lúc cảm nhận được đau đớn dịu lại, chịu đựng nơi đó càng ngày càng thống khổ cứ vậy rời khỏi thân thể người dưới thân, không ngờ lúc rời khỏi, cảm giác ban đầu tiến vào không còn nữa, đổi lấy là sự dấp dính như sợi tơ đầy xa lạ. Hóa ra, vừa rồi khi y vừa dùng lực, Thập Tam sớm đã bị thương, mà máu đỏ tươi thuận theo hậu huyệt chảy ra càng làm cho thông đạo trơn tru, bên trong đỏ hồng mềm mại, lúc này cố níu giữ thứ tráng kiện đang rời đi.
Ẩn nhẫn trong lãnh nhãn âm hàn, chồng chất mâu thuẫn giữa dục vọng và lý trí.
Thập Tam, Thập Tam, tại sao lại là ngươi? Vì sao... Lại là ngươi...
Đưa tay, Hách Liên Huyền cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của Thập Tam, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đen đang trừng lớn của Thập Tam, rất sắc bén, rất yếu đuối... Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một cái, vốn là tuấn nhan băng hàn lại như là một đóa hồng mai nở rộ giữa trời đông giá rét, cường thế mà cao nhã, vừa cúi đầu, mái tóc đen như mực liền phủ trên thân thể Thập Tam.
Thập Tam tất nhiên cũng phát hiện động tác của Hách Liên Huyền, tưởng rằng người kia thần trí thanh tỉnh, hắn hiện tại có chút hối hận vừa rồi đã cử động, mặc dù là do bản thân đề xuất, nhưng ngay lúc thật sự phát sinh, loại đau đớn đến không muốn sống kia lại làm cho người sợ hãi, có điều, Thập Tam đã định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thap-tam/225656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.