Lúc nhìn về phía đôi chân của Vương Viên, trong lòng tôi vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối.
Tôi kích động là vì thầm nghĩ mình nhìn thấy một cái gì đó kích thích lắm, còn tiếc nui là bởi Vương Viên đang mặc quần lót ren màu đen, nhưng tôi lại chẳng thấy được chỗ “quan trọng” kia.
Trong lòng tôi bất chợt thở dài: “Tiếc quá, đúng là đáng tiếc mà”.
“Aaa!”, Vương Viên lại một lần nữa giật mình, theo phản xạ liền ném đôi tất lưới vẫn chưa kịp mặc về phía tôi.
Tim tôi đập nhanh như trống, vô thức đưa tay bắt lấy đôi tất lưới Vương Viên ném về phía mình.
Thật muốn ngửi thử mùi hương trên đôi tất lưới của Vương Viên!
Tất nhiên, tôi cũng không to gan đến vậy, nhìn Vương Viên ngượng ngùng nói: “Mẹ đừng hiểu nhầm, con chỉ là bưng mỳ vào cho mẹ thôi!”
Gương mặt Vương Viễn đỏ ửng, rồi tiếp tục lan xuống dưới cổ, chiếc cổ trắng ngần dần chuyển sang đỏ hồng, trông hấp dẫn vô cùng.
“Cút, cút ngay ra!”, bà chỉ vào tôi và nói.
Tôi vội vã bỏ đôi tất lưới xuống, bưng tô mỳ bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, tim tôi đập mạnh liên hồi, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Nếu như là nhìn thấy người phụ nữ khác thay quần, tôi chắc chắc sẽ không có cảm giác gì, nhưng lúc này người tôi thấy là Vương Viên, mẹ của Tô Tuyết, mẹ vợ trên danh nghĩa của tôi, cảm giác này khỏi cần nói kích thích thế nào!
Vài phút sau, Vương Viên vẫn chưa rời khỏi phòng ngủ.
Tôi có chút nghi hoặc, thay quần có cần lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682750/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.