Nhìn thấy chiếc áo hai dây của Tô Tuyết, tôi bắt đầu ngứa ngáy trong lòng, tiếp theo có phải là sẽ được thấy cô ấy cởi hết đồ và bắt đầu biểu diễn không?
Sau đó, Tô Tuyết đặt tay lên dây áo, chuẩn bị cởi ra.
Tuy nhiên, một giây sau, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn tôi và nói: “Hứa Lương, tôi thật sự không biết nhảy múa, anh tha cho tôi được không?”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp cầu xin của cô, nếu như ngày thường chắc chắn tôi sẽ đồng ý rồi, nhưng bây giờ chuyện này trực tiếp ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của tôi, tôi làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ.
Tôi nói: “Không được, nhất quyết không được, tối nay cô nhất định phải nhảy cho tôi xem, không là tôi không chịu để yên đâu”.
Tô Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn tôi, nói: “Anh có phải đàn ông không vậy, sao mà nhỏ nhen thế chứ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Giờ cô để tôi rạch nát mặt của cô đi, thử xem cô có đồng ý tha thứ cho tôi không?”
Tô Tuyết: "..."
Lông mày cô khẽ nhếch lên, dường như không còn cách nào phản bác tôi nữa rồi.
Tôi phẩy tay, nói: “Mau lên, nếu không tôi sẽ kéo theo cô nhảy từ đây xuống”.
Tô Tuyết: "..."
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Tuyết không những không cởi chiếc áo dây xuống mà còn mặc lại áo ngoài, hành động này khiến tôi có chút ngày người rồi, ý gì đây? Lẽ nào không định chữa trị cho tôi nữa sao?
Tôi vừa định mở miệng hỏi chuyện gì đây thì Tô Tuyết đã nói: “Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682742/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.