Nửa giờ sau, xe chạy tới ngoại ô, không chút do dự, tôi và Châu Phong quăng A Thành và Tiết thần y xuống xe.
Châu Phong xuống xe, lấy ra một mảnh giấy rồi ném lên người Tiết thần y.
Trên giấy viết như sau: Tiết Nhân Nghĩa, Lý Thất Thành hai tên khốn nạn này, sau này nếu còn dám nhòm ngó tới cô chủ của bọn tao, tao sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết
Tiết thần y và A Thành trước giờ đều là dùng biệt danh, giờ tôi gọi ra tên đầy đủ của bọn họ, chắc chắn sẽ khiến bọn họ sợ hãi.
Giờ bọn họ còn thần không biết, quỷ không hay đem bị vứt ở vùng ngoại ô như thế này sẽ càng làm tăng thêm sự bí ẩn của Tô Tuyết.
Tôi giờ nhất định phải khiến Tiết thần y và A Thành ngộ nhận rằng sau lưng Tôi Tuyết có một cao thủ đang bảo vệ cho cô!
Dù gì, Tiết thần y và A Thành cũng đã lăn lộn nhiều năm, tôi phải khiến bọn họ sợ hãi một lần, không thì sau này Tiết thần y và A Thành sẽ không chịu từ bỏ.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi và Châu Phong không tiếp tục ở đó nữa mà mau chóng quay lại thành phố, đầu tiên tôi đưa Châu Phong tới bệnh viện, sau đó lái xe về biệt thự của Tô Tuyết.
Lúc tôi về tới nơi đã thấy cô ngồi trên sofa, vẻ mặt căng thẳng.
Vừa nhìn thấy tôi, cô lập tức đứng dậy và đi về phía tôi, hỏi: “Sao rồi? Mọi việc ổn thoả hết chưa?”
Tôi nói: “Yên tâm, đã giải quyết xong hết rồi”.
Tô Tuyết nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682732/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.