Tôi vừa dứt lời, Tô Tuyết liền lập tức giơ chân giẫm liên tục lên chân tôi, lạnh lùng nói: "Hứa Lương, tên cầm thú nhà anh, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn muốn đùa giỡn nữa hả!"
Tôi cười gượng gạo, nói: "Tiết thần y và A Thành đều là những người mà tôi không thể đụng đến. Họ muốn chuốc thuốc rồi cưỡng hiếp cô. Tôi hoàn toàn bỏ tay!"
Tô Tuyết hứ lên một tiếng rồi nói: "Anh có phải là đàn ông không vậy? Tôi quá thất vọng về anh. Vốn dĩ tôi đã có chút ấn tượng tốt về anh, không ngờ anh vẫn vô dụng như trước".
Trong lòng tôi run lên, nói: "Cô thật sự có ấn tượng tốt với tôi sao?"
Tô Tuyết nói: "Rất tiếc, hiện tại thì hết rồi".
Tôi: "..."
Tôi cười một cách bất lực rồi, nói: "Cô đường đường là một chủ tịch, không thiếu tiền, lại có rất nhiều vệ sĩ xung quanh. Chắc cô có thể đối phó được với Tiết thần y chứ?”
Tô Tuyết bất lực nói: "Tôi vốn tưởng rằng sau khi Vương Hoài Viễn qua đời thì khủng hoảng trong công ty sẽ được giải quyết, nhưng không ngờ, tên Vương Hoài Đông này lại nhảy ra đối đầu với tôi. Hắn ta còn tàn nhẫn hơn cả Vương Hoài Viễn, hiện tại, công ty tôi còn rơi vào tình trạng nguy ngập hơn trước kia".
Vừa nói xong thì trên khuôn mặt xinh đẹp đó liền lộ ra vẻ không cam lòng.
Tôi nói: "Vậy theo ý cô, hiện tại chúng ta chỉ có thể tự mình đối phó với Tiết thần y và A Thành?"
Tô Tuyết gật đầu nói: "Đúng vậy".
Tôi nói: "Hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682730/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.