Sau khi tính toán trong lòng, tôi liền từ từ bước ra khỏi đám đông, đến bên cạnh người đàn ông râu quai nón thử gọi một câu: “Đại ca”.
Người đàn ông râu quai nón hướng tầm mắt về phía tôi, lạnh lùng đáp: “Tôi không phải anh của cậu, còn không mau cút đi”.
Tôi cười trừ một tiếng, nói: “Đại ca, cảm ơn anh vì lúc nãy đã cứu em”.
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ thốt ra một chữ: “Cút!”, ánh mắt hiện lên một tia hung tợn.
Tôi nhất thời cảm thấy khó thở, như thể bị búa đập mạnh vào lồng ngực, liền bất giác mà lùi lại một bước.
Thấy vẻ lạnh lùng bá đạo của người đàn ông râu quai nón, đám đông bàn tán ban nãy cũng trở nên im lặng, nhanh chóng rời đi.
Tôi cố nói với anh ta: “Đại ca, em có thể giúp anh”.
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, cảm giác như không mấy tin tưởng những gì tôi vừa nói.
Nhằm thấy anh ta không có từ chối, tôi liền vội vã tiếp lời: "Đại ca, anh cần bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông râu quai nón nói một cách thẳng thừng “300 ngàn!” “Aaaa!”, tôi nhất thời có chút bối rối, gãi gãi đầu. Nếu như lúc trước Tô Tuyết không lấy lại 1 triệu của tôi thì số tiền này tôi vẫn có thể chuẩn bị được, nhưng mà bây giờ, trong túi tôi chỉ còn khoảng vài ngàn tệ.
Thấy dáng vẻ lúng túng của tôi, anh ta xua tay, lạnh
Tùng nói: “Cút, không thì tôi không khách sáo với cậu nữa đâu!”
Tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682721/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.