Nghe lời Tiểu Thủy nói, tôi nghĩ ngợi một hồi rồi giả dạng làm chồng của ả ta, cười hề hề nói: "Em phải nói cho anh biết trước, anh mới vui vẻ, tối nay mới chiều em được chứ?"
Ánh mắt Tiểu Thủy lập tức sáng bừng lên, hưng phấn nói: "Chồng ơi... Anh nói thật không?"
Tôi nói: "Đương nhiên là thật rồi, anh thương em thế cơ mà, có lúc nào anh nỡ lừa gạt em chưa?"
Tiểu Thủy gật đầu như bổ củi, nói: "Dạ, em sẽ nói cho chồng! Sách á? Anh muốn tìm sách ư? À, để em nhớ lại xem sách ở nơi nào nhé".
Nghe xong, con tim khó khăn lắm mới trở lại bình thường của tôi ngay lập tức xoắn lại, ả ta lại muốn suy nghĩ ư? Đùa cái quần què gì vậy? Nếu ả ta không nhớ nổi thì tôi phải làm thế nào?
May mà cuối cùng Tiểu Thủy cũng chịu nói: "Ở bên dưới cái thùng rác trong nhà vệ sinh ấy, anh nhấc cái túi rác lên là thấy ngay".
Tôi toát cả mồ hôi hột, đúng thật đàn bà giỏi nhất là giấu đồ, những nơi như thùng rác thế mà cũng nghĩ ra được.
Lúc này tôi vội vã đi tới thùng rác trong nhà vệ sinh, bên trong thùng rác chứa đầy giấy lộn, còn có cả cái chăn nhỏ bị dính máu.
Tôi phải cố chịu đựng cảm giác buồn nôn để nhấc túi rác ra, quả nhiên phía dưới đáy thùng rác có giấu một quyển sách màu vàng.
Tôi cầm lên xem qua một chút, phía trên là nét chữ được viết tay, cùng chi chít các huyệt vị và các bộ phận của cơ thể con người.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682719/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.