Vừa nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, tôi cảm nhận được sự bất lực và không cam tâm của cô ấy, trong lòng tôi chợt co thắt lại, hỏi: "Tô Tuyết, cô có chuyện gì vậy?"
Tô Tuyết không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ lặng lẽ khóc. Sau đó, tôi lại hỏi thêm mấy câu nữa nhưng cô ấy vẫn không trả lời.
Tôi lập tức cúp điện thoại, đứng dậy nói với Lý Khả: "Tôi có việc nên về trước đây".
Loa nghe điện thoại của tôi không to, nên Lý Khả không nghe thấy tiếng khóc của Tô Tuyết, cô ta không biết Tô Tuyết có chuyện, vì vậy chỉ hời hợt đáp lại một tiếng, nói: "Cảm ơn!"
Tôi đáp: “Không có gì”, sau đó, tôi xoay người bước ra khỏi căn hộ đơn của Lý Khả, lập tức bắt taxi hướng về biệt thự của Tô Tuyết.
Lúc về đến nhà, tôi chỉ thấy Tô Tuyết ngồi trên sô pha uống rượu một mình, còn Tôn Dao thì không có ở nhà.
Vẻ mặt của Tô Tuyết lúc này trông vô cùng thất vọng, cả người ủ rũ không có chút tinh thần nào.
Tôi bước tới, ngồi bên cạnh cô ấy, hỏi: "Tô Tuyết, cô làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Tô Tuyết không trả lời tôi, mà cứ rót rượu uống cạn, trên khỏe mắt vẫn còn vương vết lệ.
Tôi biết Tô Tuyết là một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ, nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng thì cô ấy sẽ không bao giờ khóc, huống chi là khóc trước một người đàn ông mà cô ấy luôn coi thường như tôi.
Tôi lướt mắt nhìn về phía bàn trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682712/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.