Tôi chẳng thể nào ngờ được trong lúc trả nợ, tôi còn phải làm bao cát luyện tập cho kẻ khác. Tôi chôn chân một chỗ, nghĩ thôi cũng biết trong lòng uất ức tới rỉ máu.
Thấy tôi vẫn đứng ngây ra đó, Tiết thần y lạnh lùng nói: "Cậu kia, nhanh lên, đừng có mà lề mề tốn thời gian của tôi nữa”.
Tôi thầm nói trong lòng: Ông già đui mù kia, bên cạnh ông không phải có nhiều trại bao vây quay lắm sao? Thế quái nào mà cứ nhất quyết đòi chọn tôi chứ. Mẹ nó, có phải thấy tôi đây yếu ớt, nên một lão già như ông cũng định bắt nạt không?
Lục Tử hung dữ trợn mắt nhìn tôi, nói: "Thằng kia, mẹ kiếp, mày bị ngu hả, không nghe thấy lời Tiết thần y nói sao?"
Tôi thầm phản bác: Mày mới là đồ ngu, tổ tông mười tám đời của mày đều ngu.
Tuy rằng trong lòng hết sức khó chịu, nhưng tôi không dám bày tỏ vẻ gì bất mãn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tiết thần y.
Tiết thần y nhìn lướt qua người tôi, nói: "Nằm xuống! "
Tôi ồ một tiếng, nằm xuống dưới sàn, cũng may là trên sàn có trải thảm dày.
Sau đó Tiết thần y nhìn cô kỹ thuật viên lúc nãy đặt câu hỏi, nói: "Cô đến đây”.
Kỹ thuật viên nữ gật đầu, từ từ bước ra khỏi đám người. Không biết đây có phải là lần đầu tiên hay không mà trên mặt ả ta đỏ ửng.
Tôi thầm châm chọc trong lòng, chắc chắn là diễn thôi, phụ nữ làm việc ở đây làm gì còn có người nào “sạch sẽ” chứ?
Tiết thần y cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682701/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.