Vừa nghe thấy câu này của Tô Tuyết, tôi suýt chút nữa ngất đi vì vui sướng, không ngờ Tô Tuyết lại đồng ý để tôi ngủ cùng với cô ấy.
Nhìn thấy biểu cảm khác thường của tôi, Tô Tuyết lấy từ dưới gối ra chiếc dùi cui điện, lạnh lùng cảnh cáo: "Lát nữa lên giường anh tốt nhất an phận đi, nếu mà dám làm bừa, tôi biến anh thành thái giám luôn đó!"
Nói rồi cô ấy hung hăng vung chiếc dùi cui lên.
Chiếu dùi cui này vốn đã khiến tôi bị ám ảnh từ lâu, tôi vô thức lùi lại một bước, run rẩy sợ hãi: “Thế nào là nghĩ lung lung?”
Tô Tuyết nhìn xuống “thằng nhỏ” của tôi, hỏi lại: “Anh nói xem?”
Tôi: "..."
Mẹ kiếp, đúng là chán đời mà, được ngủ cùng với một mỹ nữ như Tô Tuyết, ấy vậy mà lại không được nghĩ về "chuyện ấy" ư.
Tôi nói: “Được rồi, tôi cố gắng”.
Tô Tuyết hừ hừ nói: “Không phải cố, mà là bắt buộc”.
Tôi vì muốn được nhanh nhanh lên giường nằm với Tô Tuyết liền tuỳ tiện đáp: “Được, tôi đảm bảo sẽ không nghĩ gì bậy bạ".
Sau đó, tôi cẩn thận trèo lên giường, giường của Tô Tuyết rất rộng, đủ chỗ ngủ cho cả hai chúng tôi.
Nhìn ánh mắt giận dữ của Tô Tuyết, tôi ngoan ngoãn nằm sát cạnh giường, giữ khoảng cách nửa mét với cô ấy.
Để ngăn việc tôi có mưu đồ bất chính, Tô Tuyết ôm luôn chiếc dùi cui đi ngủ.
Trong lòng tôi ngưỡng mộ chiếc dùi cui đó vô cùng, vì được một mỹ nữ như Tô Tuyết ôm đi ngủ.
Tôi thầm cảm thán: Người còn không bằng nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682698/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.