Tôi vội vàng gọi cho đám người của Tô Tuyết hỏi: "Thế nào rồi, đã tìm được gì chưa?"
Người đàn ông kia đáp: "Vẫn chưa, sân bay rộng quá, tuy rằng chúng tôi đã chia nhau đi tìm rồi nhưng mới kiểm tra được 2/3 diện tích sân bay thôi thôi, còn 1/3 diện tích vẫn chưa kiểm tra."
Nghe vậy, tôi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an, nói: "Mấy người tiếp tục ở đây tìm, tôi có việc gấp phải về trước".
Hắn ừ một tiếng rồi nói: "Bọn tôi sẽ tìm khắp các ngóc ngách trong sân bay, nhưng nếu thật sự vẫn không tìm ra người mà cậu nói, thì cũng đành quay về vậy".
Tôi đáp: "Được, cứ quyết vậy đi".
Tôi cúp điện thoại, vội vã từ sân bay chạy về Chỉ Tuý Kim Mê.
Nếu như tôi quay lại muộn quá, nhất định sẽ bị chị Lan nghi ngờ.
Đừng nghĩ hàng ngày chị Lan đối tốt với tôi, thật ra chị ta là người phụ nữ ích kỉ vô cùng, nếu không thì lần trước chị ta sẽ không vì lợi ích bản thân mà bắt tôi giả làm trai bao đâu.
Sau đó, khi tôi vừa về tới Chỉ Tuý Kim Mê liền thấy Tô Tuyết gọi điện tới, nói: "Chuyện gì vậy Hứa Lương? Người của tôi mới nhắn tin nói tìm khắp sân bay cũng không thấy người mà anh muốn tìm, rồi ảnh cũng không lấy được".
Lúc này tôi không tiện nghe điện thoại liền nói một câu rồi tức tốc cúp máy: "Tối về tôi sẽ giải thích sau".
Tôi buồn như chó cắn, thầm nghĩ đúng là xui xẻo, vất vả cả một buổi tối chẳng thu hoạch được cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682693/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.