Nghe tôi hỏi xong, đôi chân mày lá liễu của Tô Tuyết lập tức nhưởng lên, gương mặt xinh đẹp biểu cảm cười cợt xem thường, nói: "Tên bất lực vô dụng nhà anh cũng nằm cùng giường ngủ với tôi?"
Tôi: "..."
Tức cái lồng ngực á, mẹ kiếp, cũng đâu phải tôi đòi chung sống như một cặp vợ chồng kiểu mẫu đầu, là cô ấy tự nói mà?
Tôi bất lực chỉ biết nhún vai.
Tô Tuyết lạnh lùng nói: "Chúng ta chỉ đơn thuần là ngủ chung một phòng, hiểu không?"
Mặc dù tôi có chút thất vọng, nhưng được ngủ chung một phòng với Tô Tuyết cũng tốt quá rồi, tôi không tin là Tô Tuyết sẽ không có những lúc hớ hênh, có thể nhìn lén quang cảnh dưới chăn và dưới váy cũng không tệ.
Tôi giả vờ bất lực: "Biết rồi, cô nói sao nghe vậy."
Tô Tuyết vẫn không tin tôi sẽ đàng hoàng, lập tức cảnh cáo: "Hứa Lương, tốt nhất đừng có ý đồ gì, không thì tôi thiến anh đó!"
Tôi xua tay, mạnh miệng nói: "Không thèm."
Tô Tuyết hừ lạnh, lười để ý đến tôi.
"Cốc cốc cốc!"
Lúc này, phòng Tô Tuyết có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo là tiếng của chị họ cô ấy: "Em họ, hôm em có đi làm không? Chị đi với em."
Tô Tuyết bèn trả lời: "Đợi chút, em xong ngay đây."
Lườm tôi một cái, sau đó đi ra mở cửa.
Chị họ của Tô Tuyết vừa mới nhìn thấy Tô Tuyết, lập tức bắt đầu luyên thuyên mách lẻo: "Em họ, tên em rể đó của chị thật sự hèn hạ quá đi, vậy mà dám nhìn lén chị đi vệ sinh."
Tôi vội gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682691/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.