Giọng nói bất ngờ vang lên của Tô Tuyết khiến tôi và Lý Hiểu Như giật bắn mình.
Lý Hiểu Như vội vã cầm chiếc khăn tắm trên giường lên rồi quấn quanh người, sau đó thấp giọng hỏi tôi: “Anh Lương, em làm gì bây giờ?”
Tôi đáp: “Mau tìm một chỗ nào đó trốn đi!"
Lý Hiểu Như nhìn qua phòng ngủ, nóng ruột nói: “Không có chỗ trốn!”
Gầm giường của tôi không đủ khoảng trống vậy nên nơi an toàn nhất lại chẳng trốn được. Tôi bỗng nảy ra ý tưởng, vội nói: “Mau trốn ra sau rèm cửa sổ”.
Lý Hiểu Như “Ừ” một tiếng, sau đó vội vã chạy về phía cửa sổ, kéo chiếc rèm xuống rồi trốn ra sau.
Tô Tuyết vẫn đứng ngoài gọi cửa: “Hứa Lương, tôi đếm đến ba, nếu không mở cửa, anh sẽ hối hận đấy..."
Tôi cắn răng, mở cửa phòng ra, cố gắng nén lại sự hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh cười nói: “Muộn vậy rồi, cô tìm tôi có việc gì?”
“Bốp bốp bốp!”
Tô Tuyết không trả lời, đột nhiên giáng ba cái tát xuống mặt tôi, đánh đến mức mặt tôi nóng rát, trong lòng không hiểu chuyện gì.
Hai tay Tô Tuyết chống nạnh, lạnh lùng nhìn tôi và hỏi: “Hứa Lương, gan anh cũng lớn thật đấy, dám dẫn phụ nữ về nhà!”
“Hả?”, Tôi kinh ngạc há hốc mồm, sao Tô Tuyết lại biết tôi đưa phụ nữ về nhà?
Nhưng tôi vẫn cố đấm ăn xôi: “Tôi không có, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”
Tô Tuyết cười mỉa một tiếng rồi giơ tay lên định giảng thêm cú tát nữa. Tôi vội ôm đầu né tránh.
Mẹ kiếp, cô ấy chẳng phải vợ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-nien-so-huong/1682680/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.