Ảnh Thập Tam hơi khom người nằm trên lưng ngựa, Ảnh Cửu Cửu ngồi phía sau ôm eo Tam ca, dán chóp mũi trên lưng Tam ca, hơi thở vẫn như cũ mang theo mùi máu tươi, trong xiêm y lại lộ ra mùi tuyết lan hương nhàn nhạt. 
Mười ba quỷ vệ là một đám quái vật, nhưng điều không bình thường nhất chính là, bọn họ thoạt nhìn rất bình thường. 
Ngẫm lại Tam ca, xuất thuân từ Ảnh cung mà còn có thể cười được, chắc chắn là sẽ không yếu, cho dù khổ đến như vậy, Ảnh Cửu Cửu không nhịn được đoán rằng, dịu dàng và vô tình, người nào mới là Tam ca thật sự chứ. 
Có lẽ y thật ra không thích cười, chỉ là khi cười trông sẽ bình thường một chút. Vậy không phải rất đáng thương hay sao. 
Ảnh Cửu Cửu đưa tay đặt ở vai phải Tam ca, vuốt phẳng xiêm y sau lưng Tam ca, chất vải phủ lên chữ "ảnh" trên vai y, còn có thể cảm giác được nó hơi gồ lên. 
Ảnh Thập Tam cảm nhận được hơi ấm của đứa trẻ truyền qua xiêm y, cười hi hi nói: "Sao ta lại cảm thấy đệ như đang thương hại ta thế?" 
Ảnh Cửu Cửu lấy lại tinh thần, ngẩn ra một chút mới đáp: "Không có, không có không có." 
"Trước kia muốn hỏi gì, bây giờ có thể hỏi rồi." Ảnh Thập Tam thả ngựa chậm lại, chạy từ từ trong đường núi nhỏ hẹp. 
"Cái gì?" 
"Không phải đệ muốn hỏi về Ảnh cung sao?" 
"Ta chỉ thuận miệng hỏi... Không nghĩ tới các huynh lại kiêng kị nó, không phải ta cố ý đâu." Ảnh Cửu Cửu có chút áy náy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thanh-doi/258298/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.