Trên ghế lô vô cùng an tĩnh.
Đàm Lê thong thả nhìn anh từ trên cao rồi lại chớp chớp mắt, cái linh hồn bé nhỏ bị chiếc hầu kết xinh đẹp kia câu đi cũng từ từ quay về lại đại não.
Ngoại trừ bản năng động vật cô còn có trí lực con người, chúng nó cùng lúc quay về.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của ân nhân.
Đương sự Lê: “……”
Bây giờ là hối hận, vô cùng hối hận.
May mắn duy nhất lúc này của Đàm Lê đại khái là người ngồi trước mặt cô có một tính cách lãnh cảm, vừa nãy hẳn là còn chưa kịp tiếp thu được tính chìm của cô….
“Cô còn muốn lên cái gì?” Tần Ẩn bình tĩnh hỏi.
“!”
Giọng nói của người nọ trầm thấp đến lười nhác, quẩn quanh chiếc ghế lô.
Đàm Lê chịu không ít kinh hãi, nhưng đã kịp thời ngăn chặn nỗi chột dạ và sự xúc động của bản thân.
“Thì, sắp xếp lại cấp thi đấu,” Đàm Lê run rẩy ngồi vào ghế, cô nhẹ nhàng gõ bàn phím, âm thanh thoải mái và tự nhiên, “Anh cấp gì, tôi dẫn anh đánh, đánh đôi.”
Lại vài giây im lặng.
Đàm Lê rốt cuộc cũng cảm nhận được cái ánh mắt lạnh lùng có thể giết chết người kia dời khỏi người cô.
“Thế à.”
Đàm Lê: “…..”
Chẳng biết có phải vì chột dạ hay không mà sao cứ nghe ra được vẻ khinh bỉ chế nhạo trong tiếng cười lạnh nhạt kia thế này.
Còn, có hơi quen thuộc nữa.
Nhất định là ảo giác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thang-the-gioi/2829170/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.