Đàm Lê chớp chớp mắt.
Giây đầu tiên, cô cảm thấy hoặc trung tâm đại não ngôn ngữ của mình có vấn đề, hoặc dây thần kinh trái đang tạo ảo giác cho cô.
Giây thứ hai, cô nghe thấy Cố Hiểu Hiểu ngồi sau kinh ngạc nhỏ giọng nói câu: “Vậy nên không phải là lời đồn à?”
Đàm Lê: “…..”
Vậy là không phải ảo giác?”
Đàm Lê bỏ qua việc giải thích với Cố Hiểu Hiểu. Cô dán vào bên Tần Ẩn, coi bộ rất nghiêm túc và chân thành hỏi: “Trong lúc giao lưu giữa hai chúng ta có giai đoạn nào bị sai tần số à?”
“…..”
Tần Ẩn không nói gì, nheo mắt nhìn.
Cô gái nhỏ có mấy lọn tóc không được buộc rơi xuống bên tai, dính lên trên cổ tay anh, trêu chọc lòng người có chút ngứa ngáy.
Tần Ẩn lại rũ mi nhìn lại: “Gần quá.”
Vì anh ép giọng xuống quá thấp nên âm sắc càng thêm phần lạnh lùng và cảm giác xa cách, Đàm Lê nghe không rõ, “Hả?” một tiếng.
Vì thế mà Tần Ẩn đóng trang sách của mình lại, di chuyển về phía cô.
Tầm mắt và hô hấp cùng đan xen vào nhau.
Đối diện với Đàm Lê đang ngây người theo bản năng hơi rụt về sau, Tần Ẩn bình tĩnh lặp lại: “Tôi nói, cô dựa vào quá gần.”
“….”
“Người ngồi sau nhìn sẽ thấy, ảnh hưởng không tốt.”
“……”
Đàm Lê nghẹn họng vài giây mới phản ứng lại, cô cắn môi cười: “Please anh trai nhỏ, anh đã đồn ra cái tin kia cho toàn trường biết, còn để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thang-the-gioi/2829122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.