Đàm Lê nói xong, qua một hồi lâu vẫn không thấy Tần Ẩn phản ứng.
Cô tiến lên trước một bước rồi dừng lại ở trước mắt người nọ, cô quơ quơ tay ngay trước mắt anh, “Này, anh trai nhỏ?”
Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động, rũ mắt nhìn cô.
Đàm Lê cười rạng rỡ: “Này là bị tôi dọa rồi sao?”
“Không phải,” Khá bất ngờ, Tần Ẩn lại đáp lời cô, “Ai nói cô có bệnh.”
“Sao thế, muốn thay tôi tìm người tính sổ à?” Đàm Lê đùa.
Người nọ không đáp, đôi mắt tối đen lãnh cảm.
Nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ chính xác là thế.
Đàm Lê hơi bất ngờ nhếch môi, cười cười: “Đủ nghĩa khí đó anh trai, vậy sau này trong câu lạc bộ, anh cứ theo tôi, tôi bảo kê anh. Có điều giáo viên bên phòng tư vấn tâm lý vô tội, ừm, bọn họ không có nói tôi bị bệnh.”
Tần Ẩn: “Vậy tại sao họ lại điện thoại cho cô?”
“Nên nói là rút tên ngẫu nhiên để làm cố vấn tâm lý.” Đàm Lê nhét điện thoại về lại trong túi, cười một cách thờ ơ.
“Vậy cô đi sao.”
“Đương nhiên là không đi.” Đàm Lê nháy nháy mắt vài cái, “Chỉ cần tôi không đến bệnh viện, thì tôi sẽ không có bệnh.”
Tần Ẩn nhíu mày.
Đàm Lê từ bên cạnh Tần Ẩn đi xuống dưới bậc thang, đột nhiên không hiểu sao lại dừng lại, sau đó cô quay đầu nhìn lên: “Đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề.”
“Gì.”
Đàm Lê cố ý nheo mắt lại, như con mèo nhìn anh chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-thang-the-gioi/2829110/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.