Đàm Lê yên lặng nhìn người đàn ông bên ngoài cửa vài giây, chân thành ngẩng đầu: “Đấy không phải em, anh tìm nhầm người rồi.”
“Hửm?”
“Bây giờ em đang ở trạng thái tỉnh táo, trong điện thoại là trạng thái em say rượu, vậy nên anh muốn tìm người giữ lời, thì phải tìm em của say rượu, chứ không liên quan gì đến em của tỉnh táo cả.”
Tần Ẩn rũ mắt cười: “Em còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?”
Đàm Lê thành thật nghiêm túc trả lời: “Chắc là có thể.”
Tần Ẩn: “Đây là em ép anh.”
Đàm Lê: “?”
Tần Ẩn đưa tay lên, mười ngón tay đặt trên cửa phòng: “Anh rất ít khi về đây ở, vậy nên đồ trong phòng không được nhiều lắm, trong đó thứ có thể dùng để chắn cửa, hẳn là chỉ có cái ghế dài kia thôi.”
Nụ cười Đàm Lê cứng lại: “Anh muốn làm gì?”
Tần Ẩn: “Đẩy mạnh ra?”
Đàm Lê vội bổ nhào lên cửa, ánh mắt không giấu được sự kích động nhìn cổ tay của Tần Ẩn: “Không được.”
“Em không chịu mở cửa, anh cũng chỉ có thể dùng cách này.” Tần Ẩn làm bộ làm tịch.
“Không được!” Đàm Lê nóng nảy.
Tần Ẩn dường như không nghe, thân thể hơi khom lại, khuỷu tay dùng sức—-
“Em mở! Anh đừng đẩy—em mở là được chứ gì!” Đàm Lê nhảy thật nhanh xuống ghế, những lời nói loạn xạ chứng tỏ rằng cô đang hoang mang, tiếng kéo lê ghế thật mạnh và sau đó cánh cửa được mở ra.
Vài giây sau, Đàm Lê tức giận đến đỏ cả mặt, dùng sức đẩy cửa ra.
Ngoài cửa,người nọ đang tựa vào mép cửa, vừa lúc hạ mắt nhìn cô. Dáng vẻ như cười như không của anh khiến Đàm Lê càng thêm ngứa răng.
Đàm Lê: “Anh cố ý làm em sợ?”
Tần Ẩn rũ mắt nở nụ cười, không đáp.
Đàm Lê nghiến răng: “Anh chỉ biết làm em sợ thôi!”
Tần Ẩn khẽ cong đuôi mắt: “Vậy em có sợ không?”
Đàm Lê: “….”
Yên lặng vài giây, cô quay mặt đi, không cam lòng nghẹn một hồi mới thỏ thẻ một câu rất chân thành: “Sợ, sợ chết đi được. Thời điểm anh giải nghệ, em đã gặp ác mộng vì thấy trên cổ tay anh toàn là kim châm, bác sĩ đứng bên cạnh nói với em tay này không thể cứu được nữa, phải chặt bỏ.”
Tần Ẩn hiếm khi nghẹn họng.
Bừng tỉnh, Tần Ẩn bật cười tiến lên rảo bước vào trong phòng, sau đó anh nâng tay lên dùng sức vò đầu cô bé đang ủ rũ: “Chặt? Em nghĩ rằng tình trạng của anh tệ đến thế sao?”
Đàm Lê từng giận trừng mắt nhìn anh: “Em thiếu điều vừa khóc thét vừa ký tên trong cơn ác mộng thôi đấy.”
“Vậy à,” Tần Ẩn gật đầu, sau đó vỗ về mái tóc cô bé, nở một nụ cười nhạt, “Vậy nghĩa là trước kia lúc anh vẫn còn chưa quen biết em, em đã nằm mơ trở thành người nhà của anh rồi?”
Đàm Lê nghẹn, ánh mắt vi diệu né tránh.
Tần Ẩn càng thêm ‘dịu dàng’ sờ sờ đầu vuốt ve cô: “Vậy tuần trước lúc đi xem đấu, em nói với anh em chỉ xem Liar như một tín ngưỡng về mặt tinh thần, hóa ra là gạt anh thật à?”
“Em nằm mơ cũng không thể khống chế mà…”
Đàm Lê chột dạ tự suy xét lại, đột nhiên sực nhớ ra. Tiếp theo đó cô bèn nheo mắt lại: “Không phải anh đã nói với em là nằm mơ cái gì cũng có sao, sao đây, hiện thực không cho phép thì thôi đi, bây giờ em mơ anh cũng muốn quản à?”
“……..”
Đàm Lê hỏi xong, trên đỉnh đầu mất một hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại.
Cô có chút bất ngờ, vừa định ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của người nọ, liền thấy trước mắt phủ một bóng hình. Người ấy đặt một nụ hôn cùng với tiếng thở dài lên trán cô: “Xin lỗi em.”
Đàm Lê sửng sốt, chờ Tần Ẩn xoay người lại, cô theo bản năng sờ lên nơi vừa tàn dư lại chút độ ấm của cánh môi người nọ đáp xuống, gương mặt từ từ nóng lên: “Em chỉ nói đùa thôi, anh đừng có đột nhiên nghiêm túc thế chứ.”
Tần Ẩn muốn nói lại thôi.
Đàm Lê không ngẩng đầu, vậy nên không nhìn thấy đôi mắt lãnh cảm xưa nay lúc này tựa mây đen cuồn cuộn trước cơn bão tố, vô số cảm xúc phức tạp và nặng nề ứ đọng tại đấy, cứ như đang tìm cơ hội để hạ một cơn mưa tầm tã xuống.
Nhưng cuối cùng, Tần Ẩn chỉ nhắm mắt lại, áp nó xuống tận đáy lòng, anh nhàn nhạt cất lời: “Anh từng nghe Thịnh Nam nhắc qua, lần đó….là lúc em phát bệnh.”
Đàm Lê sửng sốt, cong cong mắt cười: “Sao cậu ấy phản bội em nhanh thế cơ chứ, cái gì cũng kể cho anh hết.”
“Thật sao?”
“Có thể là vậy, em cũng không chắc chắn lắm, những người đứng ngoài nhìn vào chắc sẽ rõ hơn một chút.” Đàm Lê dùng ngữ điệu thoải mái không quá bận tâm, tựa như đang kể một câu chuyện không liên quan đến bản thân mình vậy.
Tần Ẩn nhíu mày: “Tự mình khó có thể chắc chắn khi….phát bệnh?”
Đàm Lê: “Vâng, trong giai đoạn hưng cảm của chứng rối loạn lưỡng cực mức độ nhẹ, bệnh nhân thường sẽ mang tâm lí tự tin rằng họ cũng bình thường như bao người. Thậm chí ngay cả khi em nhận ra được mình có chút bất thường, thì vẫn có thể tự nhủ rằng không sao cả, vì em tốt hơn những người khác.”
Tần Ẩn gật đầu.
Đàm Lê: “Có điều sau khi thời kỳ này kết thúc, người bệnh nhìn lại quãng thời gian đó, là có thể tra ra được điều bất thường….”
Đàm Lê câu có câu không kể lại, đồng thời ngước mắt nhìn thẳng Tần Ẩn, cho đến khi anh phát hiện ra cô im lặng mới lấy làm lạ cúi đầu nhìn về lực chú ý của cô.
Khóe mắt Đàm Lê cong lên, ý cười khắc sâu vào đáy mắt. Ánh sáng lọt qua đôi mắt cô, trong suốt diễm lệ: “Dáng vẻ vừa rồi của anh cứ như học sinh tiểu học đang nghe giáo viên trình bày vậy.”
Đàm Lê khựng lại, giương mắt lạnh lùng lặp lại: “Học sinh tiểu học?”
“Đúng vậy, lớp hai, không thể lớn hơn.” Đàm Lê cười lên như mèo con chui qua cánh tay Tần Ẩn, đi đến hành lang.
Mang một đôi dép lê trắng, Đàm Lê giẫm lạch cạch lạch cạch lên sàn nhà, chạy về phía cầu thang lầu.
Tần Ẩn đứng yên vài giây, vào lúc này mới kiềm lại tình cảm mãnh liệt khó mà khắc chế nổi, áp nó về đáy lòng. Sau khi chắc chắn không có dị thường nào, mới quay người lại.
Vừa nhấc mi mắt lên, đôi chân dài của Tần Ẩn vừa bước được nửa bước bỗng dừng lại—–
Ở một góc ngày trước cầu thang, giấy dán tường với sắc màu trầm, nhím con ló đầu ra vô cùng xấu xa trêu chọc anh.
Đàm Lê sóng vai với Tần Ẩn đi xuống lầu, trong mắt tràn đầy sự đắc ý hư hỏng: “Anh không thích em nói vậy à bạn trai? Bạn gái đáng thương quá mà hu hu hu.”
Tần Ẩn bước xuống một bậc, duỗi tay xách cô nàng đang cười thật xán lạn kia qua bên phải: “Phòng ăn ở bên cạnh, trước mặt là phòng bếp.”
Đàm Lê bị kéo về, nhịn lại cơn hung dữ, ấm ức quay đầu lại nhìn: “Anh kéo cổ áo em, có phải là anh không còn yêu em nữa không?”
Tần Ẩn dung túng mặc cho cô quậy: “Yêu.”
Đàm Lê giơ tay lên nắm cổ áo anh: “Vậy lát ăn cơm chúng ta có thể nắm tay không?”
Tần Ẩn nhịn cười, vừa muốn trả lời thì nghe ra được động tĩnh gì đó, anh ngẩng đầu nhìn ra sau Đàm Lê.
Vừa trông thấy người đến, Tần Ẩn bất ngờ ngẩn ra.
“Mẹ?”
“…………….?”
Đàm Lê cứng đờ, quay đầu lại.
Tiếu Tiêu đứng trước phòng khách, ánh mắt mang ý tứ xâu xa nhìn hai người.
Đàm Lê lần đầu tiên dùng cơm trong nhà Tần-bạn trai-Ẩn đã được thể nghiệm cảm giác, nôm na giống như bữa ăn cuối cùng trước khi đưa phạm nhân lên pháp trường chặt đầu trong thời cổ vậy.
Nhạt như nước ốc thì khỏi phải nói rồi, thảm hại hơn nữa là tiêu hóa không nổi, có mấy bận Đàm Lê cảm giác mình sắp nghẹn tới nơi.
Chờ cho đến khi bữa trưa kết thúc, Đàm Lê mới tìm được cái cớ, gấp không chờ nổi chui vào nhà vệ sinh.
Di động không có sóng, cũng may trong nhà vệ sinh lầu một có một điện thoại bàn, Đàm Lê ôm nó như ôm ân nhân cứu mạng chui vào nhà vệ sinh.
Là một người điển hình không có bạn bè, đối tượng có thể giúp đỡ Đàm Lê ít đến đáng thương, Đàm Lê do dự một hồi vẫn gọi điện thoại qua cho Thịnh Nam.
“Alo….?”
“Là tớ,” Đàm Lê lên tiếng, rồi lại chần chừ, “Cậu ăn trộm à, sao giọng nhỏ thế?”
Thịnh Nam bực bội: “Hôm nay thứ hai, cậu thấy tớ tự do như sinh viên các cậu à, tớ lén lút mới mang điện thoại đến cái trường áp bức học sinh này đấy.”
Đàm Lê: “Vậy hiện tại cậu tiện nói chuyện không?”
“Chắc là không sao đâu, chúng tớ đang ôn luyện môn văn, nên khá ồn, giáo viên chắc không nghe được đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Đàm Lê đáp lại.
Thịnh Nam: “Nhưng mà cậu dùng điện thoại ai gọi qua cho tớ đấy? Sao lại là dãy số riêng thế này?”
“Bây giờ tớ đang ở nhà Tần Ẩn, mới trốn từ bữa cơm ra, gọi điện thoại cho cậu là muốn xin sự giúp đỡ từ cậu đây.”
Thịnh Nam ngây người hỏi: “Giúp gì?”
Đàm Lê thở dài: “Mấy chục phút trước, vì hệ quả của bữa tiệc do câu lạc bộ tổ chức tối hôm qua mà say rượu, cùng với quần áo không chỉnh tề không make up đứng trước cửa thang lầu, thậm chí còn lôi kéo Tần Ẩn chơi xấu, thì đột nhiên mẹ anh ấy xuất hiện ở sau lưng tớ.”
Thịnh Nam: “Phụt.”
Thịnh Nam: “Ha ha ha ha đây là đường chết gì thế này, anh Lê có vận khí khi yêu đương đến mức này sao không đi mua vé số đi ha ha ha ha ha.”
Đàm Lê: “…..”
Đàm Lê khó chịu dựa vào cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ không biết tớ nói ‘gặp may’ hồi nào đấy? Còn nữa, tớ gọi điện thoại xin cậu đối sách, chứ không phải để nghe cậu cười tớ.”
Thịnh Nam: “A? Anh Lê rất tín nhiệm tớ nhỉ, nhưng tớ tìm đâu ra đối sách bây giờ?”
Đàm Lê ăn ngay nói thật: “Không phải tớ tín nhiệm cậu, chỉ là tớ không dám quấy rầy anh trai đang luyện thi đấu của cậu.”
Thịnh Nam: “……..Có lý.”
Đàm Lê: “Vậy nên cậu cứ to mồm nói đi, quân sư quạt mo, nếu là người bình thường thì họ sẽ làm gì tiếp theo?”
Thịnh Nam sợ run lên.
Cái thứ như ‘người bình thường’ này, lại khe khẽ chọt vào tim cô ấy.
Cô ấy đột nhiên hiểu ra tại sao Đàm Lê lại gọi điện thoại qua gấp như vậy: Đàm Lê đã đặt mình vào trong phạm vi ‘không bình thường’, Đàm Lê không hề hay biết khi bản thân tỏ ra không bình thường thì trong mắt mọi người cũng chỉ là có hơi điên rồ mà thôi, Đàm Lê sợ bản thân sẽ bộc lộ ra ‘không bình thường’ trong cô, sợ bị mẹ Tần Ẩn chán ghét, bài xích.
Trước kia, Đàm Lê chưa bao giờ để ý đến cái nhìn và cảm giác của người khác.
Thịnh Nam hít hít mũi.
Còn Đàm Lê đang ôm điện thoại trầm tư thì hoảng sợ lên: “…Sao cậu đột nhiên là như khóc vậy?”
“Nói bậy,” Thịnh Nam lập tức phản bác, “Tớ chỉ là hơi cảm động, anh Lê của chúng ta rốt cuộc cũng được gả đi rồi.”
Đàm Lê: “? Sao cậu lại đưa ra được cái kết luận này vậy, quân sư quạt mo?”
Thịnh Nam: “Xí, cậu mới là quân sư quạt mo.”
Đàm Lê: “Vậy cậu mau đưa ra một đề án có tính thực tế đi nào.”
Thịnh Nam nghĩ ngợi: “Mấy ông lão cổ hủ nhà chúng ta không phải cứ nhắc mãi chuyện nói ít sai ít sao, vậy không bằng cậu nói ít lại.”
Đàm Lê suy tư vài giây, gật đầu: “Cậu nói tiếp đi.”
Thịnh Nam: “Nếu đã gặp mẹ anh ấy rồi, mà cậu rời đi sớm quá thì có vẻ như không tôn trọng phụ huynh, buổi chiều nên ở lại chơi với bác ấy một chập. Sau đó cậu đợi đến bữa cơm tối ăn xong rồi về? Những bậc phụ huynh khá truyền thống thường sẽ có suy nghĩ đại khái như, con gái con đứa mà qua đêm nhà bạn trai khi mới quen thì có chút không thích hợp.
Đàm Lê âm thầm đồng ý: “Có lý lắm.”
Hai cái đầu này lại xì xầm thảo luận một hồi lâu, rốt cuộc cũng vắt óc và chỉ có thể dừng lại ở kiến thức ‘gặp phụ huynh nên biết’.
Khi Thịnh Nam đang tập trung tinh thần dặn dò Đàm Lê lần cuối, một âm thanh khủng bố đột nhiên xông vào cuộc trò chuyện—–
“Thịnh Nam, cô chú ý đến em lâu lắm rồi đấy. Cô bảo các em tự học, em lại gọi điện thoại trong lớp cô, em gan quá nhỉ?”
“…….”
Đàm Lê: OPS.
Cô quá quen thuộc cái nết của Thịnh Nam rồi, nhìn hay to mồm nhưng lại như mèo xù lông, mỗi lần nhắc đến chuyện gọi phụ huynh là lo lắng không thôi.
Bên kia điện thoại yên tĩnh lại hẳn, biến thành tĩnh mịch, âm thanh của giáo viên kia càng thêm rõ ràng và âm trầm.
“Còn ngây ngốc cái gì, đưa điện thoại cho cô!”
“Em là, đúng….”
Giọng nói Thịnh Nam rất sợ hãi.
“Cô ơi,”
Một giọng nói trong veo của thiếu niên đột nhiên vang lên, bạn nam kia nói chuyện khá mất tập trung, không bận tâm, tựa như vừa mới tỉnh ngủ sau giấc trưa.
“Điện thoại đó là em gọi cho cậu ấy.”
Tĩnh mịch chừng hai giây, giọng nói trầm trầm của cô giáo lần này lại có hơi cứng nhắc: “Cận Nhất, em gọi điện thoại cho em ấy làm gì?”
Thiếu niên nở nụ cười trong veo, vươn vấn chút buồn ngủ chưa tan: “Chân em bị đứt, bảo cậu ấy gọi 120 cho em, được không ạ?”
“——”
Trong lớp vang lên tiếng cười khe khẽ, có người cầm điện thoại trong tay Thịnh Nam.
“Để chỗ tôi, tan học trả cậu.”
Giọng nói lười biếng lại nằm úp sấp trên mặt bàn quay mặt đi.
Vài giây sau, cuộc gọi với Đàm Lê bị cắt ngang.
Ồ whut?
Cuối cùng sau hơn nửa buổi chiều trò chuyện, Đàm Lê mới khó khăn chờ được đến bữa cơm tối.
Nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống, tự đáy lòng Đàm Lê đã sinh ra một tia hy vọng ‘rốt cuộc cũng sống lại rồi’.
Cô trịnh trọng buông chén đũa xuống, tự hỏi xem mình nên diễn đạt ý tứ ‘tạm biệt’ như thế nào mới thích hợp thì Tiếu Tiêu từ bên kia bàn hỏi với sang: “Đàm Lê ăn xong rồi à?”
Đàm Lê ngẩng phắt đầu lên: “Con ăn xong rồi dì ạ.”
Tiếu Tiêu: “Hôm nay dì đến không đúng lúc rồi, có phải quấy rầy hai đứa không?”
Nhớ đến câu nói ‘ăn cơm nắm tay’ bị bắt tại chỗ, Đàm Lê nghiêm túc lắc đầu: “Không có, không có ạ.”
Tiếu Tiêu gật đầu: “Vậy là tốt rồi. À đúng rồi, hôm nay cháu đến nhà tìm Tần Ẩn hẳn là có chuyện gì nhỉ? Từ trưa đến giờ không thấy hai đứa có không gian riêng, không ấy hai đứa….”
Tiếu Tiêu yên lặng, mỉm cười nhìn hai người.
Đàm Lê suy tư một lát mới biết ý bà là gì, cô đứng dậy, “Không cần đâu ạ, cháu về ngay bây—-”
Đàm Lê chưa dứt lời thì cánh tay rũ bên cạnh bị ai kia nắm lấy. Cô sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tần Ẩn ngồi bên cạnh: “Không cần, cô ấy ở đây.”
Tiếu Tiêu không nói gì, chầm chậm đảo mắt qua hai người, rồi dừng lại bên người Đàm Lê đang ngây ngẩn: “Hai đứa đây là, đã ở chung rồi?”
Đàm Lê lập tức quay đầu lại: “Không….”
Tần Ẩn: “Đúng.”
Đàm Lê: “——–?”
Phụ huynh thường sẽ thích dè dặt, tại sao người lãnh cảm này lại không thèm bận tâm đến hả??
Tiếu Tiêu xâu xa nhìn thằng con trai nhà mình: “Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, con không cần căng thẳng.”
Tần Ẩn lạnh lùng nhìn lại: “Con không căng thẳng.”
Tầm mắt Tiếu Tiêu dán chặt lấy anh, tựa như muốn xuyên qua bàn ăn nhìn chằm chặp vào hai bàn tay dính lấy nhau: “Không căng thẳng thì sao còn bảo vệ nhanh vậy?”
Tần Ẩn: “Con sợ em ấy căng thẳng.”
Tiếu Tiêu: “Con như vậy chỉ càng khiến con bé căng thẳng hơn thôi.”
Tần Ẩn: “Em ấy căng thẳng không phải vì con, mà là vì mẹ đấy; hôm nay con mà không làm thế này, thì sau này em ấy sẽ càng căng thẳng thêm.”
Đàm Lê: “……….?”
Nghe hiểu của cô tệ đến vậy sao, tại sao nghe xong lại không hiểu mẹ con họ đang nói gì vậy?
Tiếu Tiêu hạ mắt, tung chiêu cuối: “Đây là thái độ mà con muốn cho mẹ coi?”
“Không,” Tần Ẩn rũ mắt, tay anh càng siết chặt tay Đàm Lê hơn, sau đó anh giương mắt lên, vô cùng nghiêm túc nhìn Tiếu Tiêu, “Đây là tâm ý mà con muốn cho mẹ thấy.”
Tiếu Tiêu trầm mặc đi.
Trận này, toàn bộ hành trình Đàm Lê không sao đuổi kịp tiết tấu của hai mẹ con nhà này, rốt cuộc cũng tuyên bố chấm dứt.
Sau bữa cơm, Đàm Lê kéo Tần Ẩn trốn trên lầu hai.
Bữa cơm trưa để lại bóng ma quá sâu, cô dán lên cầu thang cẩn thận quan sát từng chút một, xác định không có ai mới quay lại: “Tại sao anh lại gạt dì nói chúng ta ở chung?”
Tần Ẩn: “Bởi vì mẹ rất hiểu anh.”
Đàm Lê: “Hả?”
Tần Ẩn lại không giải thích: “Vì để lời nói dối của anh không bị vạch trần, tối nay em ngủ lại đây đi. Đồ dùng rửa mặt này kia anh cũng đã nói dì Thái chuẩn bị hết cho em rồi.”
Đàm Lê bừng tỉnh, vội vàng từ chối: “Không không không không không……”
Tần Ẩn: “Tại sao?”
Đàm Lê quanh co hai giây mới tìm được một lý do đường hoàng: “Ngày mai em còn có tiết học sớm, cách xa như vậy, nếu sớm mai dậy sớm thì đau khổ quá.”
Tần Ẩn còn muốn nói thêm thì Đàm Lê đã dựng một ngón tay lên, nom vô cùng đứng đắn và nghiêm túc: “Ý em đã quyết, bạn trai anh đừng khuyên nữa. Dù anh có nói gì làm gì cũng vô dụng, tha cho em đi.”
Tần Ẩn im lặng hai giây, “Được.”
Đàm Lê bất ngờ: “Từ bỏ dễ dàng vậy à?”
Tần Ẩn nhếch mắt: “Vậy ý em là muốn anh cưỡng ép em?”
Đàm Lê lập tức lui về sau nửa bước, duy trì nụ cười: “Không phải, chỉ là không quen thắng anh dễ dàng như vậy thôi.”
Ánh mắt Tần Ẩn giật giật, anh không nói gì, ra hiệu đi vào phòng ngủ chính: “Điện thoại em chắc là hàng nhái rồi.”
Đàm Lê quay đầu lại cười: “Cảm ơn bạn trai!”
Tần Ẩn không đáp.
Anh đứng yên một lát, rồi mới chậm rãi đứng dậy đi về hướng phòng ngủ.
Đàm Lê thu dọng xong thì đến nhà vệ sinh cột lại tóc.
Phòng vệ sinh đối diện với huyền quan, cửa làm bằng kính mờ, qua khung kính Đàm Lê nhìn thấy Tần Ẩn bước vào phòng, rồi quay ra.
Thân ảnh thon dài của người nọ lờ mờ qua lại in trên cửa.
Đàm Lê buộc tóc, nhịn không được phải cười rộ lên: tên lãnh cảm nào đó hóa ra cũng có lúc bộc lộ ra cảm xúc không buông bỏ được thế này à?
Đàm Lê cột xong tóc, thành một đuôi ngựa.
Cô rửa sạch tay, lấy khăn lau khô xong thì ném vào sọt quần áo. Sau đó Đàm Lê đẩy cánh cửa kính lờ mờ ra.
Một giây sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngửa đầu cười, nói: “Để lần sau được không? Hôm nay đã nói với dì rồi, em nhất định sẽ đến—-”
Tiếng ríu rít dừng lại.
Ngay sảnh ngoài nhà vệ sinh không bật đèn, chỉ có một ánh đèn LED chiếu qua. Ánh sáng quá thấp nên mọi thứ đều rất mơ hồ.
Dưới tầng sáng mờ ảo, ở phía đối diện, những hoa văn khắc trên bức tường tối màu càng khắc thêm nét mơ hồ và âm trầm. Mà trước họa tiết của giấy dán tường kia, một người đàn ông mang khẩu trang đen và một chiếc khuyên tai đính đá chữ L đang tựa vào tường.
Tựa như đã đợi rất lâu rồi.
Đến khi nghe thấy âm thanh này, anh mới nheo mắt, nương theo chữ cái LIAR trên khẩu trang đen kia, đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ lóe lên.
Anh bất động nhìn cô.
Một lúc lâu sau, giọng nói cách một lớp khẩu trang vang lên, trầm khàn, lãnh cảm lại quyến rũ.
“Nhất định phải đi sao?”
Đàm Lê cứng đờ: ……….Đệt.
Người này phạm quy.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trong chương này có CP nhưng không phải là CP phụ, nằm trong truyện > Cận Nhất và Thịnh Nam, sang năm mở hố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]