Chương trước
Chương sau
Sau khi biết được Tần Ẩn là Liar, Đàm Lê đã không ít lần tưởng tượng đến cảnh cô cùng anh đến gặp chiến đội ZXN sẽ là: Trong một thành phố nào đó ở một góc khuất nắng nào đó ngẫu nhiên gặp được, kẻ đứng dưới khán đài cười, người sàn đấu gật đầu nhìn nhìn nhau từ xa trao nhau một nụ cười mỉm chi, rồi trong một ngày chính thức nào đó sẽ đến thăm và ra mắt…..

Nhưng hiện thực bao giờ cũng ‘đặc sắc’ hơn tưởng tượng.

Sẽ xuất hiện vào những lúc bất ngờ đến nổi bạn trở tay không kịp.

Đàm Lê nghiêm mặt ngồi trên sô pha trong phòng khách tự suy nghĩ, nghĩ thật nghiêm túc xem đến tột cùng thì đêm nay đã phạm phải sai lầm ở cái khâu khỉ nào.

Là không nên dựa theo địa chỉ Tần Ẩn gửi tìm đến đây, hay là không nên đến khách sạn chỗ ZXN, hoặc không nữa là đêm nay cô không nên cầm điện thoại lên xem tin tức chăng?

Đàm Lê hết nghĩ rồi vẫn nghĩ, ở một góc Đông Nam của căn phòng, cánh cửa thứ hai đóng chặt từ nãy chợt mở ra.

Đàm Lê quay đầu lại nhìn.

Là Tần Ẩn một thân đồ xám thoải mái rộng rãi sau khi đã bỏ lớp áo khoác bên ngoài. Phía sau anh còn mơ hồ truyền đến âm thanh nghị luận của bốn người kia, chẳng qua Tần Ẩn vô tình đóng lại ngăn cách lớp tạp âm ra sau lưng.

Sau đó anh đi về hướng sô pha.

Đàm Lê đặt hai tay lên đầu gối, nom như một học sinh tiểu học mới phạm sai lầm, dáng vẻ ngoan ngoãn cần có, ánh mắt lom lom nhìn anh đi về hướng mình.

Nhưng mà còn chưa chờ Tần Ẩn đến trước mặt, ánh mắt và suy nghĩ của cô đã láo liên biết bao nhiêu lần trên người người nọ—

Không biết có phải vì ánh đèn trong nhà ấm áp và mềm mại quá không, nhưng người lãnh cảm thoạt nhìn không còn lạnh lùng như vừa rồi. Mái tóc ngày thường nhìn rất sắc nay mềm mại xõa trên vầng trán, ngoại trừ làn da trắng đến lạnh lùng thì cả người đều lộ ra nét ấm áp làm cô nhìn chỉ muốn xoa xoa sờ sờ ôm ấp thôi.

Nếu bình thường thì anh Lê dám nghĩ dám làm, chắc chắn sẽ nhào tới ngay. Nhưng vừa mới mắc một sai lầm mang tính chết người xứng tầm xã hội, cô không thể không rụt rè.

Vậy nên Đàm Lê phải cố gắng nhịn lại.

Tần Ẩn đi đến bên cạnh ghế sa lông thì dừng lại, rũ mắt nhìn cô như cười như không: “Sao an tĩnh vậy.”

Đàm Lê rõ là vô tội ngửa mặt lên: “Em không biết mấy anh ấy cũng ở đây.”

“Có chút chuyện ngoài ý muốn nên lâm thời tách ra, bọn họ không tìm được khách sạn mới cùng theo anh đến chỗ này.”

Đàm Lê liếc cánh cửa đang đóng chặt bên kia, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em làm anh mất mặt lắm không.”

Tần Ẩn cười nhạt, lấy hai cái ly trên bàn rót một ly nước đưa qua cho Đàm Lê: “Không phải em không quan tâm người khác thấy thế nào về em à?”

Đàm Lê nhận lấy lầm bầm: “Bọn họ không giống.”

“Ai không giống.”

“Họ là đồng đội trước kia của anh, đương nhiên là không giống rồi, em cũng không hy vọng họ nghĩ anh tìm một cô gái khác thường kỳ quái làm người yêu đâu.’

“…….”

Tần Ẩn giật mình.

Một lát sau, anh cong người ngồi xuống ghế sô pha, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé nhỏ: “Em không kỳ quái. Loại người chỉ có thể chấp nhận một kiểu tính cách hay một kiểu mắt nhìn, thì phải chống lại những người và những điều không phù hợp với tầm nhìn quá hạn hẹp của họ, những người như thế mới là ‘kỳ quái’.”

Bàn tay đang cầm ly nước của Đàm Lê ngừng ở không trung.

Yên tĩnh một hồi, cô mới ngẩng đầu lên tặng anh một nụ cười vô tâm: “Bạn trai ơi, anh là người đầu tiên nói những điều này với em đó.”

Ánh mắt Tần Ẩn rũ xuống, ý cưới hờ hững lan khắp gương mặt, anh chồm người qua hôn lên khóe môi cô một nụ hôn thật khẽ: “Vậy nên mới làm bạn trai em được.”

Đàm Lê yên lặng, sau đó vụng trộm liềm liềm khóe môi: “Đúng thế chứ.”

Đương lúc con nhóc xấu xa thối tha trong lòng Đàm Lê đang nhen nhóm phản kích muốn chạy ra ngoài, cửa phòng kia lần nữa mở ra, một giọng nói cắt ngang bầu không khí của hai người.

“Liar, bọn tôi thiếu một bộ đồ ngủ! Úi chà? Có phải tôi lại quấy rầy hai người rồi không?”

Đàm Lê: “………”

Cái từ ‘úi chà’ này, nghe rất thiếu lòng.

Tần Ẩn đứng dậy: “Tôi đi lấy cho các cậu.”

Đến một nơi mà Đàm Lê không nhìn thấy bóng hình anh, Tần Ẩn mới giương mắt nhìn thoáng qua Địch Đạt, cảm xúc trong đó đều là sự lạnh nhạt.

Lời cảnh báo trong im lặng.

“Bao che khuyết điểm thế à.”

Địch Đạt nói thầm, thấy Tần Ẩn đi vào trong hành lang tiến vào phòng quần áo rồi anh ta mới nhanh nhảu chạy ra ngoài.

Đàm Lê nhìn Địch Đạt rón ra rón rén đi đến trước mặt mình.

Trước kia chỉ là fan của Liar, lúc còn chưa quen Tần Ẩn cô đã được nghe về Địch Đạt-người lớn tuổi nhất không đứng đắn nhất trong chiến đội ZXN.

Bây giờ đã được gặp offline rồi.

Quả là danh bất hư truyền.

“Em là Lê Tử đúng không?” Địch Đạt khoe tám cái răng, cười rất chi là dũng cảm, “Anh đã được nghe qua rất nhiều về em, nên thấy bội phục em lắm đó.”

Đàm Lê bất ngờ: “Hả?”

Địch Đạt: “Em quên rồi à? Ngày kỷ niệm một năm Liar nhập đội, không phải em nói cậu ta tỏ tình sao? Cừ thật, lúc đó cậu ta còn lạnh lùng cao ngạo hơn bây giờ nữa, dám đùa giỡn với Liar như vậy tìm cả đội không được mấy ai nữ trung hào kiệt như em đâu.”

Đàm Lê: “……”

Cảm ơn anh ghê.

Dù nói thế nào thì đối phương cũng là người đầu tiên đưa cành ô liu ra cho mình, nên Đàm Lê vẫn quyết định đối xử tốt với người ta: “Chào anh Đạt.”

“Em quen anh?”

Đàm Lê vẫn duy trì nụ cười thương mại: “Đương nhiên rồi, em đã nghe đến nhiều sự tích về anh Đạt lắm, trong giới anh cũng là người nổi tiếng từ lâu mà.”

Địch Đạt nghe mà hứng thú, vô cùng nhiệt tình ngồi xuống ghế sô pha: “Chuyện gì của anh? Kể ví dụ nghe, em mau kể cho anh nghe một chuyện đi?”

Đàm Lê: “………”

Sao anh giai này lại thành thật vậy chài, người khác nói gì ảnh cũng tin à.

Đàm Lê khó khăn lục lọi trong trí nhớ.

Ngoại trừ Liar thì cũng là Liar, không phải Liar thì vẫn là Liar…..cô gần như không lãng phí thời gian của bản thân và dung lượng bộ não để tìm hiểu về người nào khác trong giới cả, toàn bộ đều là Liar.

Cho đến khi ánh mắt Đàm Lê lóe lên: “Á, nhớ ra rồi.”

Địch Đạt: “Ừ?”

Đàm Lê: “Cái ly giữ nhiệt dưỡng sinh của anh pha trà cẩu kỷ á.”

Địch Đạt: “…………….?”

Địch Đạt lau cái mặt với râu ria xồm xoàm của mình, thở dài mà nói: “Thôi thôi, anh biết anh là cái hình tượng gì trong mắt các em rồi.”

Đàm Lê an ủi một câu: “Không sao đâu anh, Liar cũng được công nhận là lão cán bộ kỳ cựu đó thây.”

Địch Đạt: “Nhưng người ta đẹp trai.”

Đàm Lê không (cần) phải nghĩ ngợi: “Điều này chí lý.”

Địch Đạt: “………..”

Không nể mặt người ta là truyền thống tốt đẹp của gia đình nhỏ nhà này đấy à?

Đàm Lê mảy may không có cảm giác mình có thể giáng đòn chí mạng lên thanh niên trẻ tuổi vừa tròn 22, cô sốt ruột quan sát hướng phòng trang phục chưa có tiếng bước chân truyền ra, thế là cẩn thận quay lại.

“Anh Đạt, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”

Địch Đạt bất ngờ: “Hỏi anh?”

Đàm Lê: “Ừm.”

Địch Đạt nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ em muốn hỏi về hoa đào trước kia của Liar à? Nhưng em yên tâm đi, Liar dù trời sinh có một gương mặt gây họa cho trái tim phái nữ, nhưng không hề quan tâm đến tất cả sinh vật giống cái nào—có một khoảng thời gian lúc cậu ấy mới vào đội, mỗi tối anh còn phải khóa cửa thật kỹ rồi mới dám ngủ nữa cơ.”

Đàm Lê nhịn cười: “Vậy sau này còn khóa nữa không?”

Địch Đạt: “Không.”

“Hả? Tại sao?”

Địch Đạt thấm thía: “Vì sau này bọn anh phát hiện ra, cậu ta không thuộc giới tính kia, mà đúng hơn cậu ta nói không với tất cả giống loài.”

Đàm Lê lại nhớ đến cái thời mà mình mới quen Tần Ẩn, cười đáp: “Dù sao cũng là người lãnh cảm mà.”

“Trước kia bọn anh cũng nói cậu ta vậy đó, nhưng mà bây giờ…….”

Địch Đạt mang ánh mắt đầy hàm ý nhìn Đàm Lê.

Đàm Lê hiếm khi ngại ngùng, ho khẽ một cái rồi ra chiều nghiêm túc lại: “Em không muốn hỏi chuyện này, cái em muốn hỏi, hôm nay trên XT có đăng bài nội bộ tranh chấp là thế nào vậy…..”

Địch Đạt sửng sốt.

Đàm Lê quan sát nét mặt của anh ta bèn nói nhanh: “Đương nhiên, nếu như không tiện thì cứ xem như là em chưa hỏi gì đi.”

“Cũng không có gì mà không tiện. Cậu ấy dẫn em đến đây thì thái độ đã rất rõ ràng rồi.” Địch Đạt vẫn không thể khóa cái mõm vô sỉ của anh ta đi được, nhưng mà lúc này giọng nói lại mang theo chút âm trầm khó phát hiện, “Sáng hôm nay không phải Liar đến đây để hướng dẫn cho Living trước khi lên sàn đấu hay sao? Hai ván đầu Living cũng làm theo những gì Liar chỉ dạy, biểu hiện không tệ.”

Đàm Lê gật đầu: “Em có xem qua. Rất nhiều người đều nói hai ván đầu họ đã thấy bóng dáng của Liar trên người Living.”

Địch Đạt yên lặng một hồi, đoạn cong lưng day day mấy sợi tóc rồi cười bất đắc dĩ: “Trước kia cũng có không ít người nói như vậy, Living tuổi trẻ nóng tính, còn là ngôi sao sáng trong LOL—nếu là em, thì em có cam lòng nghe những lời như vậy không?”

Đàm Lê lặng thinh.

Suy tư một hồi cô mới ngẩng đầu chân thành nói: “Nếu là em à, em cầu còn không được. Nhưng em biết đổi lại thành người khác, chỉ sợ sẽ không.”

Địch Đạt nhìn cô trong chốc lát, lại cười một tiếng: “Em thú vị thật đó…..đúng vậy, Living đương nhiên không cam lòng, anh mà là nó anh cũng sẽ không cam lòng. Nửa năm rồi trạng thái của nó vẫn không ổn định, càng gần đến trận đấu càng tệ, có thể là tố chất tâm lý bên trong rồi.”

Đàm Lê thấp giọng: “Vậy nên, bắt đầu ván thứ ba, cậu ấy muốn chứng minh là làm chính mình cũng có thể thắng?”

Địch Đạt: “Đúng, và nó đã thua, thằng bé cắn răng tự đưa ra quyết định ván cuối, lại thua. Đến trận hai nó muốn quay về cảm giác thành Liar, nhưng sự hỗn loạn dao động chỉ khiến cho trạng thái và biểu hiện của nó tồi tệ hơn thôi.”

“……..”

Dù giọng nói của Địch Đạt rất bình tĩnh, như đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng Đàm Lê vẫn biết, trong lòng Địch Đạt đang nổi sóng lắm, còn cả….

Đàm Lê nhìn thoáng về hướng phòng quần áo.

Dù người ấy không đứng trên sàn đấu, nhưng những ngôn từ không hề liên quan đến mình kia, chỉ sợ anh cũng sẽ ôm nó vào mình rồi tự trách.

Đàm Lê ép bản thân dời lực chú ý lại: “Vậy thì tại sao Living và Fengqi lại cãi nhau?”

Nhắc đến chuyện này Địch Đạt lại nhíu mày: “Sau trận đấu tâm thái Living lạnh băng, thậm chí nó còn không nhận phỏng vấn, đến khi trở lại phòng nghỉ….nó có nói mấy lời không nên nói, có liên quan đến Liar.”

Đàm Lê cứng đờ cả người.

Địch Đạt thở dài, ngửa đầu ngã ra sô pha: “Anh nghĩ ý của nó không phải như vậy, chỉ là trận đấu và những lời đánh giá làm cho nó mất đi lý trí. Nó không muốn sống dưới bóng ma của Liar, không muốn bị so sánh, mà điều này ai lại không hiểu….nhưng nó không nên đề cập đến vết thương của Liar.”



“——!”

Ánh mắt Đàm Lê khẽ rung lên, cô theo bản năng siết chặt những ngón tay mình lại.

Dù không ở hiện trường nên chỉ có thể dựa vào phán đoán, dù chỉ là hồi ức về những kẻ buông lời ác độc đến vết thương trên tay Liar thôi, Đàm Lê đã không cách nào ngăn chặn được cảm xúc tức giận chực trào giãy dụa đòi nhảy ra khỏi lòng ngực.

Hai tay đặt trên đầu gối của Đàm Lê siết thành quyền: “Cậu ta nói gì.”

Địch Đạt ngồi thẳng người lại nhìn cô nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Anh sẽ không nhắc lại. Nhưng vết thương trên tay Liar chính là đường dây cao thế mà không một ai có thể chạm vào của Tiểu Phùng, Liar còn chưa kịp phản ứng gì thì Tiểu Phùng đã bùng nổ. Cũng may Vương Tàng ở gần đó nhất giữ chặt thắng oắt lại, nếu không trận này cũng không thể kết thúc đơn giản vậy được.”

Nói đến đây, Địch Đạt cũng có hơi lo sợ, cắn răng nói: “Thằng oắt này ngày thường to mồm nhưng được cái vô hại, nhưng một khi đụng đến tật xấu là như con sói con vậy. Sau cái chuyện khiến tay Liar bị thương, nó thân với Liar còn hơn cả anh ruột, đứa nào nhắc là cắn đứa đó—-Living rút não mới dám đi vu khống Liar ở trước mặt nó.”

Đàm Lê còn chưa kịp để tâm đến việc Living vu khống gì, những suy nghĩ của cô đang bị mắc kẹt bởi một tin tức.

Một lát sau, Đàm Lê mới ngẩng đầu lên: “Chuyện khiến tay Liar bị thương…là ý gì?”

Địch Đạt ngây người: “Em không biết?”

Đàm Lê: “Biết gì? Tay Liar bị thương—không phải là vì huấn luyện và đấu trận mà ra sao?”

Địch Đạt: “Con mẹ nó, cậu ta chưa nói với em mà đã bị anh làm lộ ra hết rồi à?”

Đàm Lê nhìn chằm chằm Địch Đạt đang ngồi cách đó chừng mười cm, ánh mắt mãnh liệt hỏi: “Rốt cuộc trước kia tay anh ấy bị thương là như thế nào?”

Địch Đạt: “……….”

Địch Đạt nhìn cô bé khí thế cố chấp trước mặt mình.

Anh ta cẩn thận muốn dời đề tài đi: “Nếu như Liar chưa nói với em, vậy thì em có thể xem như anh chưa nói gì đi có được….”

“Không thể.” Đàm Lê không cần nghĩ ngợi.

Địch Đạt nghẹn họng.

Đối diện với Đàm Lê vài giây, Địch Đạt không thể không thỏa hiệp: “Em biết Trác Tử Kỳ chứ?”

Đàm Lê vô cảm đáp: “Là bạn trai của Giai Kỳ, đội viên cũ của ZXN. Sau này bị đuổi khỏi đội, cái đống ngu não bên ngoài đã đồn vì Liar thích Giai Kỳ nên mới ghen tị với anh ta, dùng chuyện công báo thù tư.”

Địch Đạt cười lạnh: “Tin thì đúng là ngu não thật. Nguyên nhân Trác Tử Kỳ bị đuổi khỏi đội rất đơn giản, khi đó nó và Tiểu Phùng đều là Đường giữa của đội hai, chẳng qua nó là tuyển thủ, còn Tiểu Phùng là thay thế bổ sung. Tiểu Phùng năm đó mới vừa tròn 16, tiềm lực đã rất cừ khôi rồi, Trác Tử Kỳ sợ thằng nhỏ vượt qua nó liền sử dụng một ít…thủ đoạn bỉ ổi. Nó thiết lập một cái bẫy, lừa Phùng Khải đánh cược riêng với nó. Trên đường đi Phùng Khải thấy có điềm liền chạy thì bị đám giang hồ đuổi theo, mà lúc đó Liar cũng phát hiện có chuyện nên đi tìm Phùng Khải.”

Nói đến đây, Địch Đạt có chút đau hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đàm Lê cảm giác được ngực chìm xuống, bên trong căn phòng kia là sự vui vẻ, ấm áp và hòa thuận, nhưng cô nghĩ mà run rẩy. Có điều cô vẫn nhịn xuống, chỉ là đôi tay đang siết chặt lại, móng tay gần như đã đâm sâu vào trong da thịt.

“….Sau đó thì sao.”

Địch Đạt còn đắm chìm bên trong cảm xúc của mình, không phát hiện ra Đàm Lê đang bất thường: “Sau đó thì có xung đột, Liar dùng một tay chắn cú nện. Đối với người bình thường mà nói thì chỉ cần dưỡng từ mấy tháng đến nửa năm là khôi phục như ban đầu rồi, nhưng Liar lại khác, nửa tháng sau phải chuẩn bị thi trận đấu thế giới, cậu ấy mang theo vết thương ra trận, khiến cho tình trạng cũng ngày một tệ đi. Dưới sự chấn thương đó, cậu ấy giúp bọn anh cầm chức quán quân lần hai.”

Địch Đạt nói xong thì thốt lên tiếng cười trầm khàn: “Sở dĩ năm đó cầm được cúp quán quân lần hai, bọn họ không ai hiểu tại sao trước nay Liar chưa từng tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn công khai nào, lại có một lần ngoại lệ duy nhất ấy, nguyên nhân rất đơn giản, thật ra khi đó Liar cũng đã xem đấy là trận đấu thế giới cuối cùng của mình rồi.”

“Nhưng năm thứ ba, trong đội không đủ cố gắng, gia đình Vương Tàng xảy ra chuyện, mỗi ngày đều như một thằng ngáo đá; giữa đường Tiểu Phùng lên, rèn luyện cũng là vấn đề lớn; Đi rừng không có người nối nghiệp, đổi người nào cũng không đủ tư cách, năm đó có thể nói là ZXN như rơi vực, ngã nát bấy. Liar đành gắng gượng chống đỡ cho ZXN thêm một năm, chỉnh đốn lại đội ngũ, điều phối, làm công tác tìm người kế nhiệm.”

Địch Đạt cắn răng cười, có lẽ là vì bị cảm xúc dao động quá thể, tay anh ta đặt trên tay vịn khẽ run lên.

“Đến khi Liar giải nghệ, có rất nhiều fan vừa khóc vừa nháo vừa mắng, lần đó anh đã nghĩ, bọn họ cũng đáng đời mà—vào thời điểm vết thương cổ tay người ấy tái phát đến mức sưng tấy đỏ cả lên, động một ngón thôi cũng sẽ đau, ấy vậy mà cậu ấy vẫn huấn luyện, vẫn thi đấu, cậu ấy gánh trên vai cả đội này tận một năm, đội y tế hỏi cậu ấy có còn muốn cái tay này nữa không—những lúc ấy bọn họ đã làm gì, đang ở đâu? Bọn họ đang châm chọc khiêu khích, tất cả lỗi sai đều đổ lên đầu Liar, mắng trạng thái Liar bất ổn, mắng Liar mượn vết thương giả sợ hãi—giả cái mả mẹ nó chứ sợ hãi!”

Địch Đạt trầm giọng căm thù.

Anh ta dù cười nhưng đôi mắt đã không thể nào ngăn chặn cảm xúc đến đỏ cả mắt.

Trong phòng khách yên tĩnh hẳn đi.

Đàm Lê không biết mình đã cúi đầu tự lúc nào, mái tóc trắng ngà buông xõa từ trên vai cô xuống, che giấu vẻ mặt cô vào trong bóng tối.

Chỉ có một cảm xúc duy nhất mà cô đang để lộ ra, chỉ có hai tay đang lặng lẽ nắm thành quyền, đang siết chặt nhau run lên lẩy bẩy.

Địch Đạt rốt cuộc cũng thoát ly khỏi cảm xúc của chính bản thân mình.

Anh ta chầm chậm ổn định lại, thanh thanh giọng nói: “Thật ra anh không nên nói nhiều…thế này, nhưng nhịn không nổi. Nếu đội trưởng…. Liar mà nghe thấy được, không phải sẽ….”

“Nghe thấy gì.”

Một tiếng nói lãnh cảm truyền từ hành lang đến.

Vẻ mặt Địch Đạt cả kinh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tần Ẩn đang ôm một cái chăn và cái ga giường đi ra khỏi cái hành lang dài. Anh dừng lại, ánh mắt vi diệu nhìn khoảng cách còn chưa đến mười mét giữa hai người đang ngồi trên sô pha.

Một hai giây sau, con ngươi người nào đó u ám hẳn đi.

“Được đó, tôi mới đi mấy phút, cậu đang chuẩn bị đào góc tường nhà tôi?”

“———??”

Giật mình chưa xong lại giật cái nữa.

Địch Đạt bị câu này dọa sợ liền chụp lấy đống đồ trong tay Tần Ẩn. Trước khi xoay người chạy trốn, Địch Đạt còn vô cùng không đàn ông mà nhỏ giọng bổ sung—

“Đều do bạn gái cậu ép tôi, thật đó.”

Tần Ẩn: “?”

Còn không chờ Tần Ẩn ban cho cái ánh mắt lạnh buốt, Địch Đạt đã nóng lòng chân bôi dầu rồi.

Cửa phòng ngủ rầm rầm đóng lại.

Tần Ẩn đứng yên tại chỗ.

Cô gái nhỏ ngồi trên sô pha vẫn không phản ứng gì, dù anh có bắt chuyện cũng không làm cô ngẩng đầu lên được. Tần Ẩn không hề nghĩ đến chuyện Địch Đạt có gan đào góc tường nhà anh, chỉ là vừa ra ngoài nhìn thấy cảnh này làm anh có chút ghen ghét thôi.

Nhưng trạng thái hiện tại của Đàm Lê có vẻ không đúng lắm.

Nghĩ đến câu nói trước khi bỏ chạy của Địch Đạt, Tần Ẩn nhướng mày đi về hướng Đàm Lê.

Anh dừng chân trước mặt cô, cái áo ngủ chất tơ lụa hồng cánh sinh nhật cùng cái áo khoác dài cùng màu nhìn là lạ, bắp chân trắng nõn như sứ lấp lánh.

Tần Ẩn chờ hai giây mới đè giọng gọi: “Đàm Lê.”

Cô bé nào kia không phản ứng, cũng không trả lời.

Tần Ẩn không gọi thêm mà ngồi xổm xuống, cúi đầu thật thấp để nhìn được ánh mắt của cô bé: “Em……”

Im bặt.

Anh giật mình nhếch mắt lên, tựa như kinh sợ, cả thân người anh cứng đờ không cử động nổi.

Mà Đàm Lê rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên.

Đôi mắt đỏ bừng, lấp lánh ánh lệ. Không chảy xuống, mà chỉ dập dềnh trong hốc mắt, sáng long lanh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tần Ẩn hiếm khi kinh hoảng thế này.

Anh từng gặp qua biết bao nụ cười của cô, tủm tỉm, xấu xa, vô tội, được nước lấn tới, xán lạn….nhưng rất ít khi thấy cô khóc.

Trừ bỏ lần đầu tiên gặp nhau, và lần thứ hai vào ban đêm trước hiên tòa dạy học.

Mây đen gió to mưa lớn, khiến cho buổi tối đó như một ngày tận thế, cô gái chật vật cả người ẩm ướt nhào vào lòng anh, nắm chặt vạt áo trước ngực anh khóc khàn cả giọng, nói ‘Liar, mau cứu em’.

Tần Ẩn đó nay luôn lạnh lùng, lần đầu tiên học được rung động.

Cũng khiến cho vô số những giấc mơ sau này, cảnh tượng ấy không biết đã hiện về trong tâm trí anh bao nhiêu lần—như một cuốn giáo trình mới, như bất đồng với kiến thức của anh, lần nào cũng khiến anh luống cuống, chật vật không thể tả.

Vô số phản ứng xông đến đều bị anh đè xuống, cuối cùng Tần Ẩn cũng chỉ có thể nén giọng mình sao cho thật dịu dàng nhất: “Có chuyện gì rồi?”

Đàm Lê yên lặng nhìn anh chăm chú, trong ánh mắt ầng ậng nước.

Tần Ẩn cười khổ: “Em đang muốn phạt anh sao.”

Đàm Lê lộ vẻ xúc động, cuối cùng cũng mở miệng, khàn đặc: “Em muốn ‘giết’ Trác Tử Kỳ.”

Tần Ẩn khẽ giật mình. Anh cũng từ từ hiểu ra.

Ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua cái phòng trong kia, trong lòng không biết nhớ thương ghi nhận lại những mầm họa của Địch Đạt bao nhiêu là đủ, rồi mới quay lại.

“Đã qua rồi.”

“Không qua được!”

Đàm Lê cắn răng, có lẽ vì cảm xúc phát tác, nước mắt cũng chảy theo, những giọt nước mắt to lớn.

Chỉ là không chờ Tần Ẩn lau nước mắt cho cô, Đàm Lê cũng thoát ra khỏi cơn khổ sở khôi phục lại trạng thái dùng mu bàn tay lau nhanh đi, ánh mắt và ngữ điệu của cô cũng hung lên.

“Em muốn tra tin tức của tên đó, muốn tìm chứng cứ trong sự kiện lần đó, hắn ta đã làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý em đều tra ra hết từng sự kiện một, em nhất định phải khiến hắn ta hối hận, để cho hắn ta phải trả cái giá lớn—-”

Tần Ẩn than thầm: “Hắn trả tiền rồi.”

“Sao đủ chứ!” Đàm Lê không hề suy nghĩ. Cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của cô luân chuyển, tựa như đang chạy số tính toán và lên mưu đồ.

Tần Ẩn nhìn cô chăm chú đến một hồi, lại nhịn không được mà rũ mắt cười.

Không giống với những cô gái khác sẽ làm nũng hoặc tức giận, Đàm Lê nói ‘em muốn ‘giết’ hắn’ thì không còn chút mềm mại nào, vừa ác vừa hung, còn thật sự lên kế hoạch nên làm thế nào để cho hắn ta thân bại danh liệt hai bàn tay trắng.

Tựa như những gì mà anh phát hiện ra: con nhóc thối xấu xa không tim không phổi không kiêng không nể.

Đàm Lê bị cắt ngang dòng suy nghĩ mới nhìn anh: “Anh cười cái gì?”.

Bóc tách sự hung ác, âm thanh của cô bấy giờ lại lần nữa trở nên mềm mại, đau khổ.

Vì anh mà đau khổ.

Đúng thế.

Cô không tim không phổi không kiêng không nể, cô là con nhóc xấu xa nhất thiên hạ. Nhưng cô lại rất tốt với một người, như nhím con mặc áo giáp vào, tất cả mềm mại, dịu dàng và ương ngạnh, yêu cùng đau đều dành hết cho một người.

Tần Ẩn ngồi xổm xuống trước mặt Đàm Lê, ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, đôi mắt thâm tình sâu lắng: “Anh thật may mắn.”

Đàm Lê mờ mịt: “May mắn gì cơ?”

Tần Ẩn: “May mắn thay trong giới Liên Minh Huyền Thoại có bao nhiêu nhiêu tuyển thủ lợi hại như vậy, nhưng em chỉ thích mỗi Liar. May mắn Liar là anh, không phải là người khác. Nếu không….anh không biết là anh sẽ ghen tị với người đó chừng nào nữa.”

Đàm Lê giật mình: “Anh cũng biết ghen tị sao?”

Tần Ẩn: “Anh không phải thần, đương nhiên là biết rồi. Bây giờ anh cũng đang ghen tị đây.”

Đàm Lê: “?”

Tần Ẩn đứng dậy ôm cô bé đang ngồi trên ghế sô pha, siết chặt cô vào trong ngực mình: “Sinh mệnh ngắn ngủi và quý giá lắm, em hãy tiêu phí từng giây từng phút của em lên người anh đi, đừng lãng phí chúng trên người những kẻ khác nữa.”

Đàm Lê nghe liền hiểu, nằm sấp lên ngực anh rầu rĩ không vui: “Anh không muốn em trả thù Trác Tử Kỳ chứ gì.”

“Hắn ta đã biến mất khỏi giới này rồi, đây là cái giá lớn nhất mà hắn phải trả, đủ rồi.”

“Chừng ấy làm sao bù đắp được cho tay anh!”



“Tay anh sau khi giải nghệ tĩnh dưỡng một thời gian cũng dần phục hồi rồi. Giết chết hắn hoàn toàn trong mấy trận solo kia, không phải em đã nhìn ra rồi sao?”

“Chuyện đó cũng….”

“Hơn nữa anh không muốn em tiếp xúc với hắn, bẩn thỉu, nguy hiểm lắm, tốt nhất để em tránh càng xa càng tốt.”

“…….”

Tần Ẩn buông cô gái trong ngực mình ra, rũ mắt nhìn cô: “Đồng ý với anh được chứ.”

Đàm Lê trầm mặc thật lâu, rốt cuộc vẫn không can tâm gật đầu với anh.

Tần Ẩn: “Em sẽ gạt anh không.”

Đàm Lê hừ nhẹ: “Anh là Liar, chứ không phải em là Liar.”

Tần Ẩn cười, nhưng vẫn kiên trì hỏi lại: “Có không.”

Đàm Lê cúi đầu, trên hai má chợt ửng chút hồng. Một hồi im lặng rồi cô mới ngẩng đầu lên, mặt đỏ hây hây, nhưng lại rất kiên quyết: “Đối với anh, sẽ không bao giờ.”

Tần Ẩn rũ mắt cười.

Anh lại ôm cô vào trong lòng, cúi đầu thấp xuống như là than thở lại như là bất đắc dĩ lắm: “Em xem, nên anh mới may mắn đó.”

Đàm Lê cái hiểu cái không.

Nhưng cô cảm giác được đáy lòng Tần Ẩn đang rung động, lại nhớ đến sáng nay có ai đó đã nói qua, vì hôm nay là sinh nhật cô nên chuyện gì cũng sẽ đồng ý, Đàm Lê chầm chậm vươn tay lên cẩn thận muốn nắm lấy góc áo anh.

Còn chưa nắm chặt nữa thì, ‘loảng xoảng lạch cạch’.

Cửa phòng ngủ kia lại mở.

Lần này con nhóc xấu xa không nhịn được nữa, quăng ánh mắt hung ác như cái dao sắc về hướng kia.

Địch Đạt cứng nhắc đi đến cùng vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc mà bảo: “Liar, Lê Tử, có một video đang được lan truyền với tốc độ điên cuồng trên XT, hai người nên xem đi.”

Đàm Lê: “?”

Vài phút sau.

Toàn bộ thành viên của ZXN tụ hội lại ở phòng khách, ai nấy đều bày ra vẻ nghiêm túc, trong tay ai cũng cầm một thiết bị điện thoại chuyên bị cấm sau khi thi đấu xong.

Mà màn hình giao diện cùng tiêu đề cơ bản là giống nhau hết—–

LÊ TỬ – BÔNG TAI HÌNH CHỮ L.

“Rút không kịp,” Vương Tàng để điện thoại xuống, trên màn hình là khung chat của cậu ta và huấn luyện viên đang trò chuyện phiếm, “Lan truyền quá nhanh, bị tung ra cũng không đúng lúc, fan ZXN đêm nay ai mà chẳng online, đều nhìn thấy hết rồi.”

Địch Đạt nhíu mày: “Living nói thế nào cũng là đội viên tại ngũ của ZXN, có xảy ra chuyện cũng có fan bảo vệ nó—còn chuyện này không giống, xảy ra vào lúc này, vừa lúc để cho mấy người kia có chỗ phát tiết, ai nấy đều điên hết mẹ rồi.”

Phùng Khải lo lắng: “Lê Tử không sao chứ?”

Tần Ẩn bình tĩnh, nâng mắt lên khỏi màn hình điện thoại.

Biểu cảm của mấy người ZXN đều khác nhau.

Thời gian cùng đội dài thì ba bốn năm, ngắn cũng hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cái cảm xúc dọa người trên gương mặt Tần Ẩn thế này.

Tần Ẩn cũng tự mình phát giác.

Anh rũ mắt xuống khắc chế đè nén lên mi tâm: “Tôi lấy điện thoại của em ấy đi rồi. Chờ xử lý xong mới trả lại.”

Địch Đạt nói: “Vậy thì tốt rồi. Nhìn xem sinh nhật này đi….cái đám Esport này đúng là nghiệp không biên giới mà, một cô bé mang khuyên tai thôi, mà chúng nó mắng tởm vậy?”

Các người còn lại cùng trầm mặc ngầm đồng tình.

Phùng Khải do dự rất lâu mới cẩn thận mở miệng: “Chủ yếu là cái khuyên tai kia, đối với fan của anh Lai mà nói ý nghĩa quá đặc biệt….mà danh tiếng của Lê Tử trong nhóm fan của anh Lai, sau cái sự kiện kỷ niệm nhập đội kia, cũng không mấy—-”

Cậu còn chưa dứt lời, đã bị Địch Đạt ngồi bên cạnh dùng sức huých vào. Địch Đạt ra hiệu cậu ngẩng đầu lên, Phùng Khải nhìn thấy ánh mắt của Tần Ẩn càng thêm âm trầm.

Lạnh lẽo hơn cả bóng đêm đầu đông bên ngoài cửa sổ.

Phùng Khải không dám nói tiếp nữa.

Trong phòng khách yên lặng thật lâu, vẫn là Địch Đạt mở miệng: “Liar này, việc này cậu tính xử lý thế nào? Thừa nhận hay là phủ….à không, là thừa nhận hay mặc kệ?”

Tần Ẩn không trả lời.

Vương Tàng hiếm khi gắt gỏng: “Đêm nay khá nhạy cảm, trong giới như một trận đại hồng thủy, đang lo miệng vỡ đê—không lên tiếng ZXN không may, xảy ra chuyện mà không thừa nhận thì Lê Tử không may, thừa nhận thì Liar không may—-đổi tới đổi lui kiểu gì, thì cũng toàn là người nhà mình có chuyện??

Tần Ẩn cụp mắt đứng dậy: “Em ấy không làm sai bất cứ chuyện gì, không nên bị mắng.”

Địch Đạt không mấy bất ngờ, chỉ thở dài.

Phùng Khải hỏi trong vô thức: “Anh Lai anh, anh muốn làm gì?”

Tần Ẩn: “Mở livestream.”

Phùng Khải: “?!”

“Đạ mấu nó?”

Có người nhảy vào họng Phùng Khải thét lên một tiếng.

Tần Ẩn dừng bước, nhíu mày nhìn Địch Đạt.

Địch Đạt chấn động đến mức nói không nên lời, anh ta nhảy xuống khỏi sô pha, giơ máy tính bảng lên đưa đến cho Tần Ẩn xem.

Động thái mới nhất, của Đàm Lê.

【Lê Tử Lizi】:

“Chất lượng thấp, mẫu mã nhái, hàng đẹp giá rẻ, ai có nhu cầu nên mua càng sớm càng tốt. (kèm link).”

Ba người còn lại cũng đều nhìn thấy.

Phùng Khải kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh Lai, anh không phải đã lấy điện thoại của chị ấy rồi sao? Chị Lê Tử lấy về kiểu gì vậy?”

Vương Tàng vui vẻ: “Lúc này đáp trả thế này đúng thật là, không sợ có chuyện…..em gọi chị Lê Tử làm gì, gọi anh Lê đi.”

Phùng Khải gật đầu, lập tức chỉ vào màn hình bất ngờ nói: “Trả lời nhanh thật đó. Làm cho những người qua đường cười điên luôn, nói chị ấy là thiên tài bán hàng.”

“Đúng thật là, không biết cô ấy kết nối sao mà nhanh thế không biết, đủ tốc độ à.”

Vưu Thượng nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu lên bảo: “Liar, top bình luận đang lấy câu kia của anh ra đùa.”

Tần Ẩn cứng đờ.

Vài giây sau, gương mặt anh lạnh lẽo cúi đầu cầm lấy máy tính bảng trong tay Địch Đạt, vô cảm nhìn vào khu bình luận của động thái kia.

Ngoại trừ chửi rủa, trên màn hình chằng chịt một loạt các bình luận—-

【Tìm ác mộng đi, trong mơ cái gì cũng có.】

Này có khi chỉ là vui đùa hoặc chút ác ý thôi, còn có kèm theo một hình mặt cười, rồi thì giơ ngón cái, đầu lâu….đủ các icon cảm xúc.

Khi đó cô đang phát bệnh.

Anh lại nói với cô một câu quá đáng như thế, về sau nó dần biến thành một câu đao, tất cả mọi người đều lấy danh nghĩa anh, nắm cái chuôi đao này không áy náy cũng không bận tâm đâm thẳng vào lòng cô.

Cô bé xấu xa không tim không phổi, nhưng Liar đối với cô mà nói thì không giống.

Cô của ngày ấy hẳn đã đau lắm, anh không dám nghĩ đến nữa.

Siết chặt máy tính bảng tựa như muốn bóp nát nó đi.

Sau đó đột nhiên buông ra.

Tần Ẩn bấm vào phần tài khoản, đăng xuất, rồi đăng nhập tài khoản của mình.

Địch Đạt bất an mở miệng: “Liar, nếu Lê Tử đã bảo đấy chỉ là trò đùa, mà phản ứng của người qua đường cũng ổn, thì cậu đừng để ý đến antifan, cũng đừng quan…”

“Im lặng đi.”

Tần Ẩn không nói gì từ nãy đến giờ, nên giọng điệu gần như là khàn nặng.

Địch Đạt nghe được ý lạnh và bão táp mưa sa trong giọng nói của anh, tự giác rụt vai về lại.

Chỉ là lúc này cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra.

Cô gái lộ ra cái đầu với mái tóc dài bung xõa, cả gương mặt là nụ cười xán lạn vô tâm.

“Các anh mau thông báo cho bộ phận marketing của ZXN đi, nhớ là bảo họ cuối năm nay phải phát cho em một bao lì xì vì đã thay các anh gánh nửa…hỏa….lực….đó.”

Giọng nói của Đàm Lê dần dần dừng lại khi bắt gặp ánh mắt đang điên cuồng ra hiệu của Địch Đạt.

Cô có dự cảm không lành nhìn Tần Ẩn: “Anh đang làm gì vậy?”

Tần Ẩn không nói chuyện với cô, cũng không ngẩng đầu.

Vài giây sau, bàn tay cương cứng của anh bay nhảy trên màn hình cũng đã dừng lại, đoạn nhấn ‘đăng bài’.

Đàm Lê đứng cạnh cửa biến sắc, cô chạy nhanh như bay đến bên cạnh Tần Ẩn—–

“Không được!”

Tần Ẩn sớm có định liệu, ngay một giây trước khi cô bay đến người mình liền nghiêng người qua một tí, rồi nhanh tay chụp lại.

Cô bé bị anh kéo lại từ sau lưng phang ngay vào trong ngực anh.

Tần Ẩn bình tĩnh giương mắt, tay kia kéo lấy tấm thân cứng ngắc đến cạnh mình.

“Được rồi.”

Anh mang theo Đàm Lê còn đương muốn giãy dụa đi về hướng phòng ngủ chính.

Địch Đạt nhận lấy máy tính bảng, hận không thể nhét đầu ngón tay vào trong màn hình.

Sự thật cũng kinh khủng y như những gì anh ta đã mong đợi—–

【Liar】chia sẻ【Lê Tử Lizi】:

“Món quà anh tặng không cho phép bán.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A a a rốt cuộc cũng viết xong mệt chết tui!

Còn một chương cực dài nữa là hoàn chính văn rồi, sau khi viết xong không chừng cũng điên luôn đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.