Hàn Lương không hề làm theo lời nói như trong điện thoại, sớm trở về.
Có người trong lòng, bỗng chốc tâm trạng đã an ổn. Dù một mình ở nơi dị quốc tha hương, Hàn Lương cũng có thể cảm thấy khoái hoạt. Ngoại trừ ngày ngày viết thư không ngừng, thời gian còn lại đều theo kế hoạch lữ trình của mình, từng chút một thực hiện giấc mộng ấp ủ từ xưa.
Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là do hai người chưa chuẩn bị tốt, không biết làm sao để khi đối mặt trực tiếp vẫn có thể mở rộng lòng mình như bây giờ. Hai người đã ngụy trang bản thân lâu lắm rồi, cho nên đã quen với việc đè nén cảm xúc và giữ nguyên tác phong của chính mình, gần như đã thành bản năng. Khi không thấy mặt nhau còn có thể thành thật một chút, nhưng nếu gặp mặt thật, chính Hàn Lương cũng không dám cam đoan liệu cô có khả năng nói ra một câu buồn nôn như ‘em nhớ anh’ hay không.
Vì thế, Hàn Lương và Chu Đông Dã cứ yêu nhau qua mạng, mỗi ngày thư đến thư đi, nội dung cũng không chỉ xoay quanh việc lữ hành, thi thoảng nói tình nói yêu. Lúc đầu, cả hai chỉ kín đáo đề cập yêu đương, nhưng về sau dần dần cởi mở hơn. Đôi lúc còn tán chuyện phiếm.
Hàn Lương nói, “Nhìn thấy sư tử nằm ngủ bên cạnh, tự nhiên em nhớ Tiểu Quang.” Bởi vậy, hôm đó Chu Đông Dã mang Tiểu Quang về nhà, còn chụp ảnh gửi sang, coi như giúp cô yên lòng.
Chu Đông Dã nói, nhìn thấy những gì Hàn Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ta-duong/2432044/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.