Tạm biệt Hàn Hữu ra khỏi Lan Đình, phố xá đã rực rỡ lên đèn, gió đêm hè dịu dàng khác thường, nhè nhẹ thổi qua người. Hàn Lương lại thong dong một giờ mới về đến tòa nhà.
Không muốn lên lầu, không muốn vào phòng, Hàn Lương dạo bộ trong gió đêm, vòng vo vài lần quanh mấy ngã tư gần đó, mua ít đồ ăn vặt linh tinh, thấy trời cũng không còn sớm mới chịu thôi, đi về nhà.
Đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu rất nhỏ. Tiếng kêu này cực kỳ yếu ớt, khiến cho dây thần kinh hiếm khi cảm tính của Hàn Lương cũng phải rung lên. Cô chậm rãi đi qua, ở trong góc đường có một con mèo con, giãy dụa nửa ngày cũng không đứng nổi, có vẻ như cảm giác được người đến gần, nó cố gắng sức, muốn tới dựa vào người Hàn Lương.
Hàn Lương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mặt thản nhiên nhìn con mèo nhỏ giãy dụa ở chỗ cũ. Nuôi một con mèo là chuyện rất phiền toái, chẳng dễ hơn nuôi một đứa trẻ là bao. Hơn nữa chiều chuộng một con mèo không phải chuyện cô có thể làm. Đã thế mèo còn là loại động vật biết nhìn mặt đoán sắc mà nịnh nọt, con mèo lại nhỏ như vậy… Thật khó xử, Hàn Lương ngồi im, do dự.
“Nếu trong vòng ba phút, mi có thể đến gần ta, ta sẽ nuôi mi.” Hàn Lương nghiêm túc nói với mèo con. Nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ, Hàn Lương không chớp mắt nhìn mèo con đang cố gắng di chuyển.
“Tốt lắm tốt lắm, mi rất được, hăng hái ghê nhỉ~”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ta-duong/2431997/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.