Cảnh trước mắt là Bạch Y Cầm Sư đang gảy đàn vẫn phất phơ tà áo trắng.
Hồng y nữ tặc múa đao toàn thân vận đồ đỏ đã nhợt nhạt rồi.
Ngu Công một lúc sau mới mò lên lại, yếu ớt nói: “Tớ bị thương rồi.”
Mô-za-a xì một tiếng: “Đàn ông ngã dập mông tí đã kêu là bị thương.”
Ngu Công thẹn quá hóa giận: “Nội thương! Tớ nói là nội thương mà!”
Vi Vi: “>o
Thực ra trước kia Vi Vi đã cảm giác được là ngoài đời thực họ cũng quen biết nhau từ lời đối thoại của họ rồi, vả lại hình như là sinh viên năm tư thì phải, vì có lần nhìn thấy bọn họ nói đến chuyện thực tập tốt nghiệp. Nhưng Vi Vi trong trò chơi chưa hề tò mò chuyện ngoài đời của người khác nên cũng chưa hỏi bao giờ, lần này là chỉ thuận miệng thôi.
Hầu Tử Tửu trả lời: “Bọn này ở chung một phòng.”
Biết ngay mà!
Vi Vi vô thức ngước nhìn về phía Nại Hà, vậy thì Đại Thần cũng lại là học sinh như mình ư? Sao lại cảm thấy không thể hiểu nổi nhỉ, Đại Thần thì phải là…
>_
Không nghĩ ra nổi phải là gì…
Ngu Công nói: “Tam tẩu, Nại Hà thường xuyên đêm không về phòng, muội phải quản lý cho chặt vào.”
Mô-za-a: “Ban ngày hắn cũng không về!”
Vi Vi choáng.
Nại Hà đáp: “Đến khi nào trong phòng không còn mấy đôi vớ nửa tháng chưa giặt của các cậu nữa thì tớ dọn về ở ngay!”
Mô-za-a vội nói ngay: “Hay cậu cứ ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-yeu-em-tu-cai-nhin-dau-tien/1923133/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.