Điện thoại của Sài Tử Hiên là do Phùng Ki tiếp. Sáng sớm đã gọi đến, Phùng Ki nghiêng đầu ghé mắt nhìn vào tiểu nha đầu ngủ không biết trời đất gì trong lòng mình, chỉ có thể thay cô nghe điện thoại: “Alo.” Bên kia Sài Tử Hiên hiển nhiên bị giọng nam vừa tỉnh ngủ làm nghẹn, nửa ngày cũng quên mất mình nên nói cái gì.
Phùng Ki nhăn mặt lại, trực tiếp nói: “Manh Manh còn ngủ, nếu có việc, một giờ sau gọi lại.” Sau đó, trực tiếp cúp máy, vừa cúi đầu, liền phát hiện, tiểu nha đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chớp mắt nhìn anh.
Nắng sớm chiếu vào tiểu nha đầu, vẻ đẹp trong suốt sạch sẽ, giống như một đóa sen trắng nở rộ, Phùng Ki đem cánh tay mình từ trong tay cô rút ra, tiểu nha đầu ôm cánh tay của anh suốt cả đêm.
Phùng Ki vỗ vỗ cái trán của cô: “Vệ Hiểu Phong nói đã giúp em xin phép rồi, hôm nay không cần đi học.” Manh Manh miệng mở ra: “Vậy còn anh, muốn về doanh trại sao?” Phùng Ki không khỏi buồn cười, nha đầu kia thật sự rất níu giữ anh.
Phùng Ki lắc đầu: “Hiện giờ không có chuyện gì lớn, anh ở lại với em một ngày, ngày mai trở về.” Ánh mắt Manh Manh sáng lên, tràn ra một nụ cười thật tươi, sáng lạn làm Phùng Ki hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Cô từ trên giường đứng lên hoan hô, nhảy lên từng cái từng cái, giống như giường là đệm nhảy, trên người cô bị Phùng Ki bắt buộc mặc váy ngủ. Theo biên độ cô nhảy lên, lộ ra quần lót nhỏ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-phai-yeu-em/199701/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.