PhùngKi ôm Manh Manh vừa ra khỏi quán cà phê, liền nhìn đến ánh mặt trời chiếu lấplánh trên chiếc Lamborghini, Phùng Ki cúi đầu nhìn tiểu nha đầu liếc mắt mộtcái: “Đây là xe của cô em?” Phương Manh Manh vô tội nhìn anh: “Nằm trong garacủa cô, xe của anh Hiểu Phong, cũng coi như của cô đi!”
PhùngKi trừng mắt nhìn cô liếc một cái, ôm cô đi đến xe của chính mình, đem cô bỏvào vị trí phụ lái, lên xe, Phương Manh Manh cúi người qua, mềm giọng nói: “Kica ca, ta đổi chỗ đi?” Mắt to chớp chớp hết sức đáng yêu.
PhùngKi chỉ biết từ lúc anh còn rất nhỏ, anh hoàn toàn không thể cự tuyệt bất kỳ yêucầu gì của nha đầu kia, mỗi lần cô dùng đôi mắt xinh đẹp này làm người ta timđập nhanh, đôi mắt vô tội đến người người oán trách, thời điểm nhìn anh, anhhoàn toàn vô lực chống đỡ.
ManhManh là con cưng của trời, người chung quanh từ già đến trẻ, không ai khôngthích cô chìu cô, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách, cùng với cô có tài vănchương trác tuyệt, khiến cô một đường xuôi gió xuôi nước đi tới.
PhùngKi phải thừa nhận, trong nhóm người yêu chìu cô, mình cũng là một trong đó, hơnnữa là một người có phân lượng rất nặng, trước đây, anh thích cô nhất, thườngkể chuyện cổ tích cho cô nghe, nói chuyện cùng cô, khi đó cô rất nhỏ, còn quấntã lót, nhưng đã là đứa trẻ con xinh đẹp.
Sau đócha anh thăng chức đổi nơi đóng quân, lúc gặp lại cô, tiểu nha đầu đã thànhtiểu cô nương xinh đẹp, mặc váy xòe hồng nhạt, tóc dài đen bóng cột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-phai-yeu-em/199695/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.