Chương trước
Chương sau
Cho tới bây giờ Trần Hiểu Kỳ cũng không nghĩ tới sẽ phải đề phòng Vệ Hiểu Phong, bởi vì trong lòng cô Vệ Hiểu Phong là người tốt, lương thiện. Tuy rằng vì anh mà bị Sài Tử Hinh bắt cóc, nhưng đối với đồng chí Vệ Hiểu Phong trọng nghĩa khinh tài (coi trọng tình nghĩa, coi thường tiền bạc),việc anh tích cực giúp quê nhà cô xây trường tiểu học Hy Vọng vẫn khiến Trần Hiểu Kỳ cảm động sâu sắc.
Cô còn ngậm ngùi nói với Manh Manh: “Xã hội chủ nghĩa vẫn là tốt nhất, cho dù là doanh nhân giống như anh họ bạn nhưng vẫn đầy ắp tình người!” Lúc cô cảm thán nói ra câu đó, Manh Manh đang uống nước, một ngụm nước vừa hớp vào còn chưa kịp nuốt xuống liền phun hết ra, biểu hiện lúc ấy của Manh Manh thật lâu về sau Trần Hiểu Kỳ cũng còn nhớ rõ.
Manh Manh mở to cặp mắt to xinh đẹp người người oán trách, không thể tin được trừng mắt nhìn cô, trong nháy mắt khiến Trần Hiểu Kỳ cảm thấy mình có phải đã biến thành ET (người ngoài trái đất) hay không. Sau một lúc lâu, vẫn không thể tin được, Manh Manh còn quay sang cô chứng thực: “Hiểu Kỳ, bạn xác định bạn đang nói đến anh họ mình, Vệ Hiểu Phong?”
Lúc ấy, ngay cả do dự Trần Hiểu Kỳ cũng không có, liên tiếp gật đầu. Sau này nhớ tới chuyện đó, cô cũng cảm thấy mình quả thực ngốc hết thuốc chữa, ngay cả Manh Manh sớm chiều ở chung với Vệ Hiểu Phong hai mươi năm cũng không tin anh họ cô ấy là người tốt, bản thân cô tính toán kỹ ra thì thời gian biết Vệ Hiểu Phong không đến nửa năm, sao lại cảm thấy anh là người tốt cơ chứ.
Mà mình ngu như vậy, ngoại trừ cảm thấy Vệ Hiểu Phong là người tốt, sở dĩ Trần Hiểu Kỳ không đề phòng anh, còn bởi vì giống như mọi người, cô cảm thấy chỉ cần Vệ Hiểu Phong không bị động kinh, căn bản sẽ không để ý tới mình.
Tuy rằng nói như vậy sẽ tổn thương đến lòng tự tôn, nhưng Trần Hiểu Kỳ tự mình hiểu được điều đó. Xét gia thế, nếu lui về cổ đại mà nói, thì Vệ Hiểu Phong phải là chính vương bát kỳ, hoàng thân quốc thích, còn cô là nông dân nghèo nơi thâm sơn cùng cốc ngay cả ấm no cũng dốc lòng mới có, xét diện mạo, dù sao so với nhà họ Phương, không phải trai anh tuấn thì chính là gái tuyệt trần, chính mình ban đầu còn cảm thấy cũng không tệ, nhưng vừa so với Vệ Hiểu Phong thì đã thấy sẽ không cùng một cấp bậc, xét năng lực, Vệ Hiểu Phong có tiền có thế, nói là hô phong hoán vũ còn chưa đủ, cô thì sao, ngay cả học phí đều dựa vào chính mình làm công mới trả hết.
Tóm lại, cô và Vệ Hiểu Phong trừ việc một là nam, một là nữ, cơ bản không có khả năng phát triển không rõ ràng gì. Với suy nghĩ của Trần Hiểu Kỳ, sở dĩ Vệ Hiểu Phong giúp cô như vậy, nguyên do anh là một người tốt, còn là ở đáy lòng doanh nhân này có tâm muốn làm từ thiện, dùng tiền tài mua thanh danh tốt, không phải hiện nay đây là hiện tượng phổ biến trong xã hội sao.
Trong lòng Trần Hiểu Kỳ tự thu xếp lại và thôi miên ý nghĩ của mình, đối với những hành vi không rõ ràng ngẫu nhiên của đồng chí Vệ Hiểu Phong cũng bịt tai trộm chuông làm như không thấy. Hơn nữa anh chàng Vệ Hiểu Phong này tương đối mưu mẹo, giống như mèo vờn chuột vậy, cô vừa có chút cảnh giác, anh liền án binh bất động, chờ cô buông lỏng cảnh giác, anh lại bắt đầu rục rịch, ngươi lui ta tiến, ngươi chạy ta đuổi, Vệ Hiểu Phong đem chiến thuật của người cha – mèo già của anh năm đó, sử dụng linh hoạt, giống như đang đánh du kích.
Cho nên về sau, ngay cả mấy người bạn của anh cũng bắt đầu có thói quen thấy bên người anh có Trần Hiểu Kỳ tồn tại, nhưng Trần Hiểu Kỳ thì sao, vẫn mơ mơ màng màng như trước, những chiêu bài trên bàn tính của Vệ Hiểu Phong có đặt ngay trước mắt cũng không phát hiện ra. Vệ Hiểu Phong cười tủm tỉm, nhìn như sắp biến thành đầu sói, miệng đã mở ra một chút, chảy nước miếng ba thước nhìn chằm chằm cô, chỉ cần Vệ Hiểu Phong hé miệng, thì ngay cả chút xương cốt da thịt, Trần Hiểu Kỳ cũng không còn.
Một chút Trần Hiểu Kỳ cũng không cảm giác, cả ngày giống như chị hai ngu ngốc, để cho Vệ Hiểu Phong nhào tới, ôm qua. Trên cơ bản, Vệ Hiểu Phong đem Trần Hiểu Kỳ trở thành một vật cưng của mình rồi nuôi dưỡng, Trần Hiểu Kỳ lại ngoan ngoãn thuận theo. Chủ yếu cũng do không có can đảm phản kháng lại, dù sao có ăn có uống, có người phát tiền lương, cuộc sống hạnh phúc giống như heo quả thực là ước mơ tha thiết hàng ngày của cô. Bởi vậy đối với tình trạng này cũng vô cùng vừa lòng.
Trạng thái hai người giằng co như vậy qua hết kỳ nghỉ đông. Ngay từ đầu Vệ Hiểu Phong cũng không nghĩ tới việc sẽ quan tâm đến nha đầu Trần Hiểu Kỳ kia, chỉ là cảm thấy trêu đùa cô gái ấy thật thú vị, cứ đùa như vậy, bất tri bất giác lại thành quan tâm mà cũng không biết tại sao, thoáng chốc đã qua năm mới.
Hai mươi tám tháng chạp, công ty nghỉ lễ, Trần Hiểu Kỳ đã sớm lấy vé xe lửa về nhà. Cái tật tham tiền của nha đầu kia không bỏ, đường xa như vậy không nên mua vé ghế ngồi cứng chứ. Cuối cùng vẫn là Vệ Hiểu Phong nói công ty chi trả, nha đầu kia mới mua một vé giường cứng. Có đôi khi Vệ Hiểu Phong cảm thấy nha đầu kia chết não rồi, cũng đã nói chi trả lộ phí cho cô, cô còn không mua vé giường mềm cho thoải mái hoặc là đi máy bay có hơn không.
Nhưng sau khi nha đầu kia làm ra chuyện ngu như vậy, Vệ Hiểu Phong lại cảm thấy nha đầu kia thật sự giản dị đáng yêu, giống như Manh Manh từng nói, thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng tuyệt đối không tham lợi lớn. Đừng nhìn nha đầu kia bình thường ngốc không chịu được, thực ra cô bé ấy có một trái tim rất kiêu ngạo, nhưng mà thần kinh thật sự ngây ngô làm cho người ta tức giận.
Trong phòng khách lớn, người Nhà họ Phương quây quần trước thời khắc sang năm mới, một nhà già trẻ đều vây quanh cái bàn lớn nói nói cười cười. Đây là quang cảnh giao thừa ở nhà họ Phương. Từ hai năm trước, sau khi ông nội, bà nội nhà họ Vệ di dân, một nhà ba người bọn họ trở về nhà họ Phương mừng năm mới.
Năm mới ở nhà họ Phương vẫn giữ vẻ truyền thống nhưng không kém phần náo nhiệt, năm nay tuy thiếu đi tiểu nha đầu Manh Manh nhưng lại thêm một sinh mệnh nhỏ trong bụng mợ mỗi ngày một lớn, tính ra, số người không tăng không giảm, hơn nữa cậu anh–người đã rất vất vả một năm qua cũng đã trở lại.
Một người đàn ông tiếng tăm lừng lẫy vậy mà nơm nớp lo sợ đi qua đi lại vây quanh bên người mợ, nhìn qua rất buồn cười, nhưng nhìn theo góc độ khác mà nói, đây có lẽ chính là hạnh phúc.
Lúc tiếng chuông báo giao thừa reo vang, bầu trời đêm ngoài cửa sổ lóe sáng, nhiều loại pháo hoa bay vọt lên trời, náo nhiệt vô cùng. Một tin nhắn đúng giờ khắc này được gửi tới, ánh mắt Vệ Hiểu Phong lấp lánh, ngón tay cái linh hoạt trượt trên màn hình, xem qua từng cái, từng cái một, sắc mặt cũng theo tốc độ trượt mà dần dần trở nên mất hứng, thậm chí còn mang chút âm u.
Cho dù nhà của Trần Hiểu Kỳ ở vùng núi nhưng cũng không đến mức tín hiệu điện thoại cũng không có, mình dù sao cũng là người quan trọng nhất với cô, chẳng lẽ ngay cả tin nhắn chúc tết cũng không có.
Vệ Hiểu Phong càng nghĩ càng bất bình, càng nghĩ càng tức giận, nhịn đến 12 giờ rưỡi, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại qua, điện thoại vang vài tiếng, bên kia mới nhận. Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Trần Hiểu Kỳ: “Ai vậy? Hơn nửa đêm còn không cho người ta ngủ…”
Vệ Hiểu Phong bị nha đầu kia làm cho vui vẻ, nói thẳng: “Trần Hiểu Kỳ, anh là chủ nợ của em, tại thời điểm năm cũ qua – năm mới đến, cố ý gọi điện thoại thông báo cho em, đừng quên món nợ của em.”
“Nợ?” Một câu này của Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ hoàn toàn tỉnh hẳn: “Em, em nợ anh cái gì, trường học trong thôn của em là anh chủ động quyên tiền …” Vệ Hiểu Phong phì một tiếng vui vẻ: “Là anh quyên tiền, ngôi trường có một nửa là công sức của anh, cho nên em nợ anh một món nợ nhân tình, cái này đắt hơn so với tiền bạc. Mấy ngày này em nên suy nghĩ cẩn thận nên trả cho anh thế nào đi, sau khi trở về liền nói với anh, anh thông qua mới được tính, không thông qua thì…”
Trần Hiểu Kỳ không khỏi giật mình, vội vàng hỏi: “Không thông qua thì sao?” Vệ Hiểu Phong hừ một tiếng, phun ra hai chữ: “Lấy thịt bồi thường.” sau đó liền ngắt điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại, Vệ Hiểu Phong không khỏi bật cười, sao lại làm vậy, sao lại tích cực với nha đầu này như vậy nhỉ.
Nhưng Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy về sau nếu bên người nuôi một nha đầu Trần Hiểu Kỳ giống như heo cũng không tệ, ít nhất lúc ngủ có thể ôm, hôn, đói bụng có thể cắn hai miếng, ý tưởng vừa lóe này tiến vào trong óc liền giống như bệnh dịch nhanh chóng lan tràn mở rộng. (từ gốc là ‘ôn dịch’= bệnh dịch/dịch bệnh, ở đây không mang nghĩa xấu mà chỉ để so sánh tốc độ lan truyền nhanh và rộng)
Thậm chí Vệ Hiểu Phong bắt đầu suy nghĩ nên bắt đầu cắn chỗ nào trước để giải hận, hơn nữa đêm giao thừa, Vệ thiếu gia đào hoa phong nhã lại phá lệ có mộng xuân, nữ nhân vật chính trong mộng xuân tự nhiên không cần phải nói, khẳng định chính là nha đầu heo ngốc – Trần Hiểu Kỳ. (e hèm, mộng xuân là giấc mơ liên quan đến mấy việc ‘yêu đương thân mật’〜( ̄▽ ̄〜) )
Sau khi tỉnh lại, Vệ Hiểu Phong bỗng nhiên bắt đầu khinh bỉ chính mình. Danh hiệu Vệ thiếu gia phong lưu đã có từ lâu, thế nhưng ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của nha đầu kia cũng chưa hưởng qua, còn giống như thằng nhóc không có tiền đồ bị mộng xuân, đã vậy lúc này muốn hưởng cũng hưởng không được, nha đầu kia đang ở tít trên vùng núi.
Vì thế đồng chí Vệ Hiểu Phong buồn bực vô cùng, ngày mùng hai lại gọi điện thoại cho Trần Hiểu Kỳ, không vòng vo, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế lập tức quay lại cho anh, nếu mùng ba không thấy người, không chỉ lộ phí phải tự trả, tiền lương về sau cũng bị giảm.
Trần Hiểu Kỳ bị anh chàng động kinh này làm cho thiếu chút nữa tức giận ngất xỉu. Hôm nay là mùng hai, mình cũng không phải là chim, chẳng lẽ bay trở về, nhưng mà có câu nói ‘há miệng lại mắc quai’, ‘giơ tay lại bị trói’, cả tay và miệng Trần Hiểu Kỳ đều bị trói rồi, cho nên cô bạn Trần Hiểu Kỳ hiểu sâu sắc câu ‘co được giãn được’, gửi cho Vệ Hiểu Phong một tin nhắn thật dài, bày tỏ tâm tình lo lắng, cũng tỏ vẻ mình thật muốn trở về, nhưng bất đắc dĩ ở điểm giao thông trong mùa tết rất khó khăn, vé xe lửa trở về thật sự không còn, hy vọng có thể thư thả một hai ngày, cuối cùng còn phát ra một dáng vẻ đáng thương đến không chịu được, quỷ dị lấy lòng Vệ Hiểu Phong mong anh thay đổi, đổi lại là câu nói trực tiếp: “Lấy vé máy bay trở về, anh trả tiền.”
Vì thế sáng sớm ngày mùng ba, Trần Hiểu Kỳ bắt đầu trèo đèo lội suối, 10 giờ rưỡi tối ngày mùng ba, trong gió lạnh thấu xương, một người vô cùng lạnh lẽo xuống sân bay thành phố B, vừa ngẩng đầu liền thấy xe Vệ Hiểu Phong đỗ ở đằng kia, không khỏi mím mím môi.
Ngồi vào trong xe, nhiệt độ trong và ngoài chênh lệch thật lớn, Trần Hiểu Kỳ không tự chủ được run run một chút. Vệ Hiểu Phong bất mãn quét cô liếc mắt một cái: “Sao lại mặc ít như vậy, không biết hiện tại âm mấy độ sao, trong đầu nghĩ cái gì…” Trần Hiểu Kỳ không có can đảm tức giận, nhưng vẫn dám than thở thầm oán hai câu, bĩu môi nói: “Quê em không lạnh thế này, ông chủ lớn như anh lại giống như đòi mạng, sao em có thể kịp thu dọn quần áo chứ!”
Mày Vệ Hiểu Phong giơ giơ lên, mới vài ngày không gặp, lá gan của nha đầu kia lớn hơn không ít. Vệ Hiểu Phong lấy áo khoác của mình từ ghế sau ra, khoác lên người cô, lái xe rời khỏi sân bay. Gặp được người rồi, tâm tình đã bắt đầu tốt hơn, đối với chút phản kháng của nha đầu kia cũng quyết định rộng lượng bao dung một chút.
Trần Hiểu Kỳ đi một ngày đường, vừa khổ vừa mệt, dù sao cũng đã đến nơi, tâm tình liền ngay lập tức thả lỏng, hơn nữa ngồi ở trong xe ấm áp thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ quên trời đất, không chừng Vệ Hiểu Phong đem cô đi bán cô cũng không biết.
Dừng trước đèn đỏ, Vệ Hiểu Phong hạ ghế ngồi của cô xuống, tiểu nha đầu thoải mái nhếch nhếch miệng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm mở. Vệ Hiểu Phong kề sát vào hôn lên môi cô một cái, cúi đầu nói: “Em đã đáp ứng lấy thịt bồi thường, lát nữa không được giở thói xấu…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.