"Ra nước ngoài? Lúctrước khi em tốt nghiệp trung học, chị và ba đều hy vọng em xuất ngoại, trườnghọc cũng thay em chuẩn bị thật tốt, nhưng em thì sao, lại ở trong nước học đạihọc, hiện tại bởi vì thất tình đã muốn xuất ngoại, Tử Hiên, em thật có tiền đồnha, chuyện tới mức này, chị không thèm nghe em nói nữa, tài chính của Hồng Cơxảy ra vấn đề, em muốn rời khỏi nước, khẳng định không được." "Tài chính?"Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: "Sao có thể, không phải công ty vẫn hoạtđộng rất tốt sao, mấy hôm trước trên báo không phải đã dự đoán năm nay lợinhuận của Hồng Cơ sẽ tăng, thị trường chứng khoán có xu thế tăng trưởng." Sài Tử Hinh xoay ngườitựa vào hàng rào bằng cẩm thạch của sân thượng, vô cùng chăm chú nhìn anh:"Đó chỉ là thủ thuật che mắt người ngoài mà thôi, em cũng biết, Sài giachúng ta lập nghiệp từ khai thác mỏ, lúc trước trong tay ông nội có một quặngkim loại hiếm, lại ngay thời điểm cải cách mở cửa, Sài gia chúng ta mới bắt đầugây dựng, tích lũy tài chính, buôn bán càng làm càng lớn, mấy năm nay, dù mởrộng buôn bán, kỳ thật là cái thùng rỗng, đều là các khoản vay từ ngân hàng,trên tay chúng ta là cổ phiếu của Hồng Cơ, một khi lỗ hổng tài chính của HồngCơ không bù đắp được, làm sao còn giá trị gì..." Sài Tử Hiên khiếp sợnhưng một chớp mắt, liền khôi phục bình tĩnh: "Nếu công ty không thu đượclợi nhuận thì huề vốn là tốt rồi, không cầu phú quý mà cầu bình an cũng khôngtệ." "Bình an, em nói thật nhẹ nhàng..." Sài Tử Hinh hơi hơi cườikhổ: "Nói thật, bất động sản nhà chúng ta đều thế chấp cho ngân hàng, mộtkhi Hồng Cơ đổ, chị em ta phải ăn ngủ đầu đường, làm sao có thể bình an." Sài Tử Hiên nâng tay đècái trán co rút đau đớn: "Chị, bây giờ chị muốn em làm gì?" Ánh mắtSài Tử Hinh hiện lên một tia sáng: "Vốn là, nếu em vào được Phương gia,mấy vấn đề này sẽ giải quyết dễ dàng, đêm qua lại là cơ hội tốt ngàn năm mớicó, nhưng em..." "Chị..." Sài Tử Hiên gắt gao nhăn mày đánh gãylời Sài Tử Hinh: "Cho dù Manh Manh thực sự theo em, cùng Sài gia có can hệgì?" Sài Tử Hinh lắc đầu:"Tử Hiên, em biết không, trong ngọn núi phía tây bắc kia tích trữ lượngquặng phong phú, mảnh đất ở chân núi, nếu chúng ta mua được, ngọn núi này chínhlà của Hồng Cơ, khai phá ra, Hồng Cơ chúng ta không chỉ có thể vượt qua cửa ảikhó khăn, có lẽ còn có thể trở thành một trong một trăm xí nghiệp mạnh nhất thếgiới, mảnh đất kia hiện tại nằm trong tay Vệ Hiểu Phong." Sài Tử Hiên vẫn biết chịmình có dã tâm rất lớn, từ nhỏ đã biết, nhưng lại không nghĩ tới, dã tâm của côđã khuếch trương đến trình độ này, mấy lần trước, anh thấy chị và Vệ Hiểu Phongphát triển không thuận, trong lòng còn bất bình thay chị, cảm thấy Vệ HiểuPhong có mắt không tròng, phụ nữ tốt như chị mình làm sao lại không nhìn thấy,nhưng hiện tại, đột nhiên ngay cả anh cũng có chút không nhận ra chị mình. Trong ấn tượng của anh,cho dù chị chú trọng sự nghiệp, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết dùng âm uthủ đoạn gì, việc buôn bán tính kế cũng không nói làm gì, nhưng đem cảm tìnhcoi như lợi thế buôn bán, không khỏi quá mức bỉ ổi, nếu không phải hôm nay chịngả bài với anh, anh thủy chung vẫn còn tưởng rằng, chị thật sự yêu Vệ HiểuPhong, thì ra ngay từ đầu chính là tính kế, ngay cả anh cùng Manh Manh, cũngthiếu chút nữa nằm trong kế hoạch của chị. Phản cảm trong lòng SàiTử Hiên nói không nên lời, thậm chí có loại cảm giác khó tin, giống như trongnháy mắt, người và việc mà anh nghĩ là hiểu rõ trở nên khác hẳn, anh tự cho làsống trong chân thật, kỳ thật vẫn là giả tưởng mà thôi, trước mắt bỗng nhiênxẹt qua hình ảnh mới trước đây chị nắm tay anh đến trường. Sài Tử Hiên cảm thấy, cólẽ ý nghĩ của chính mình có chút võ đoán: "Chị, đêm qua là do sáng sớm chịđã lên kế hoạch thật tốt, chonên mới đề nghị em đem bọn Trương Hạo gọi đến nhà, còn thúc giục em đi mời ManhManh đến, thuốc tỉnh rượu tối hôm qua, chị cũng đã sớm chuẩn bị, phảikhông?" Sài Tử Hinh không chút dodự gật đầu: "Nếu ngày hôm qua em cùng Phương Manh Manh phát triển thuậnlợi, Phương Manh Manh gả vào Sài gia, với gia thế của Phương gia, tặng một mảnhđất làm của hồi môn, hẳn cũng không tính là chuyện lớn gì, đương nhiên, nếu cácem không thành, sẽ có chút trắc trở, Vệ Hiểu Phong khôn khéo giảo hoạt, phòngrất kín, nhưng anh ta có nhược điểm, chính là Phương Manh Manh, phải nói, cô lànhược điểm của toàn bộ Phương gia..." Trong đầu Sài Tử Hiênvang lên cảnh báo, đề phòng hỏi: "Chị, chị muốn làm gì?" Sài Tử Hinhkhông khỏi nở nụ cười: "Chị có thể làm gì, mềm cứng đều không được, phảitìm điểm hữu dụng thôi, đêm qua, ở trong phòng em đã gắn camera, chị cũng khôngtin Vệ Hiểu Phong chỉ vì một mảnh đất mà trơ mắt nhìn video em gái bảo bối củaanh ta lõa thể phát tán." Sài Tử Hiên hút một ngụmkhí lạnh: "Chị, sao chị lại có thể gắn camera trong phòng em, còn tínhdùng video uy hiếp Vệ Hiểu Phong, chị điên rồi, đây là phạm pháp, không được,video đâu, đưa cho em, em lập tức tiêu hủy..." Nói xong, trực tiếp xông rangoài, đi vào trong phòng Sài Tử Hinh, tìm video trong máy tính: "Ở đâu,chị, cho em biết đi..." Sài Tử Hinh ôm cánh tayđứng ở phía sau anh: "Tử Hiên, em đừng uổng phí thời gian, video chị đãsớm lưu vào phần cứng trên Internet, em tìm không thấy đâu, trước mắt với VệHiểu Phong còn có chút hy vọng, thực sự trở mặt với Phương gia cũng không sángsuốt, cho nên, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, chị sẽ không đi nước cờ này." Sài Tử Hiên bỗng nhiênxoay người lại, ánh mắt anh lạnh lùng lại xa lạ, xa lạ làm Sài Tử Hinh có chútkhông thích ứng: "Tử Hiên, việc buôn bán, cũng không đơn giản như emtưởng, vì tự bảo vệ mình, chút thủ đoạn chúng ta không thể không làm." "Không thể khônglàm?" Sài Tử Hiên bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi vô lực: "Chị, việc buônbán em không hiểu, nhưng tối thiểu em biết một điều, việc buôn bán cần chú ýkhông phải thủ đoạn, mà là chữ tín, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, cho dù đạtđược thành công, có giá trị gì đáng giá để kiên trì giữ lại, nếu như vậy, emthà để Hồng Cơ đổ, lưu lạc đầu đường." Sắc mặt Sài Tử Hinh thayđổi: "Tử Hiên, em nói thật thanh cao, em cúi đầu nhìn chính em xem, từ đầuđến chân, xe em chạy, đồ em dùng, chỉ sợ cái áo thun bắt mắt trong tủ quần áocủa em cũng có giá bằng hai tháng tiền lương của người mới bắt đầu làm việc, emcó tư cách gì mong Hồng Cơ đổ, chị chỉ muốn mảnh đất trên tay Vệ Hiểu Phongthôi, trên tay anh ta chỉ là một cái làng du lịch không có cũng không sao, vớichúng ta, lại có thể là thứ cải tử hồi sinh của Sài gia. Sài Tử Hiên nói:"Mặc kệ nói như thế nào, em không cho phép chị thương tổn Manh Manh."Sài Tử Hinh lắc đầu "Em còn nhỏ, về sau em sẽ hiểu, tình yêu kỳ thật làthứ vô dụng nhất, không bằng nắm trong tay thứ gì đó chân thật, hữu dụng." Sài Tử Hiên nhìn chị anhthật lâu, cúi đầu nói một câu: "Chị, từ khi nào chị trở nên như vậy, ngườichị vì em mà đánh cho người khác đầu rơi máu chảy đâu mất rồi..." Thật lâu sau khi bóngdáng Sài Tử Hiên biến mất khỏi cửa, Sài Tử Hinh cũng chưa phục hồi tinh thầnlại, trước đây thân thể Tử Hiên không tốt, yếu ớt như cô gái nhỏ, bởi vì thuởnhỏ chịu tang mẹ, tính cách có khuynh hướng tự bế, sau đó đi học, thường xuyênbị mấy đứa trẻ lớn hơn khi dễ, về đến nhà, trên người trên mặt thường mang theonhiều vết thương lạ, hỏi nguyên nhân anh cũng không nói. Sau đó Sài Tử Hinh khôngcòn cách nào liền vụng trộm đi theo anh, mới phát hiện bị mấy đứa lớn hơn đẩyngã ở góc tường, vừa đánh vừa mắng, lúc ấy Sài Tử Hinh liền nổi giận, đứng dậychụp một viên gạch nhào tới, chuyện xưa đó, chôn thật sâu trong trí nhớ, hômnay Tử Hiên không nhắc tới, Tử Hinh cũng đã quên. Nhiều năm lăn lộn buônbán, tấm lòng son lúc ban đầu đã sớm mất, mà có một chút, Sài Tử Hinh rõ ràngnhất, là Sài gia phù hộ chị em bọn họ, nếu đổ, không được, Sài Tử Hinh khôngthể giương mắt nhìn chuyện này phát sinh, hơn nữa, thời điểm rõ ràng có thể bắtđược phao cứu mạng, có chết cô cũng không buông. Vệ Hiểu Phong là chàngtrai cứng đầu cứng cổ, cô dán vào, anh lại xem cô như khăn lau quăng cô chongười khác, nhưng đây là tình thế bắt buộc, ai cũng không thể ngăn cản cô, TửHiên càng không thể. Manh Manh cùng Trần HiểuKỳ ra khỏi Sài gia không xa, liền thấy xe Vệ Hiểu Phong, tốc độ xe quá nhanh,không phải Manh Manh quá quen thuộc xe của anh, nói không chính xác là theongười gào thét bên cạnh mà biết. Manh Manh lớn giọng hô một tiếng, Vệ HiểuPhong mới thấy hai nữ sinh thoạt nhìn có chút lôi thôi ở ven đường cái. Hôm nay Vệ Hiểu Phongthật sốt ruột, bắt đầu hoài nghi Sài Tử Hinh, còn vì sự việc gần đây nhất, bắtđược mấy du côn lần trước đâm anh, không tính là xã hội đen, chỉ là một tên lưumanh không việc gì không làm trong xã hội, gần đây mới bắt đầu phát triển thànhcướp bóc, nếu không chạm đến trên đầu Hiểu Phong, cũng không đến mức nhanh nhưvậy đã vào cục cảnh sát. Kẻ cầm đầu họ Đỗ, bởi vìlàm lưu manh, có tên hiệu là Đỗ lão hắc, thật ra hắn rất có đạo đức nghềnghiệp, chết cũng không nói người thuê là ai, Vệ Hiểu Phong đoán, có lẽ căn bảnlà hắn không biết, bởi vì, theo lời hắn, tiền là do chuyển khoản, sau đó thìđiện thoại liên hệ, theo thông tin điện thoại cùng chuyển khoản lưu lại, tìmđược nhân viên tạm thời tên Dương Ba ở công ty Hồng Cơ. Dương Ba là quản lí dướitay Sài Tử Hinh, trước kia chỉ là thực tập sinh, được Sài Tử Hinh nhìn trúng,chỉ một năm liền trở thành quản lí, chỉ bằng những chứng cớ này còn chưa là gì,mặt khác bên trong còn có một tin tức, mới làm Vệ Hiểu Phong bắt đầu hoài nghiđến Sài Tử Hinh. Trong tay anh cầm ảnhchụp của mảnh đất kia, thật ra không có gì, nhưng mà phía sau ngọn núi lại cóquặng chưa khai thác, nhân viên tìm mỏ của Hồng Cơ đã đến vài lần, lúc trướccác công ty tranh giành với mình, trong đó cũng có Hồng Cơ, chẳng qua lúc ấykhông phải Sài Tử Hinh tự mình ra mặt, nên anh không chú ý mà thôi. Mà bên trong Hồng Cơ cũngkhông giống mặt ngoài, thoạt nhìn tích cực phát triển như vậy, sau khi hoàinghi Hồng Cơ, Vệ Hiểu Phong cố ý nghiên cứu điều tra tình hình hoạt động củaHồng Cơ, bên ngoài nhìn rất tốt, bên trong đã sớm như gỗ mục, ngoài ngân hàng,người duy nhất còn giữ cổ phần cao nhất của công ty trừ cha con Sài Tử Hinh,chính là cha của Lâm Thanh. Vệ Hiểu Phong cũng độtnhiên hiểu rõ thái độ của Sài Tử Hinh với Lâm gia, mọi việc đều thuận lợi, cônàng này lại sự thật có trái tim lạnh lùng, trong lòng của cô gái như vậy khôngcó khả năng sẽ có tình yêu, bởi vậy Sài Tử Hinh đối anh, cũng là có mưu đồ. Thật ra Vệ Hiểu Phongkhông sợ, nhưng còn có Manh Manh, cô nàng Sài Tử Hinh này sẽ nghĩ ra chiêu thứcnham hiểm gì, Vệ Hiểu Phong không xen vào, nhưng điều kiện tiên quyết là khôngthể động vào Manh Manh, nếu Manh Manh có sơ xuất gì, cho dù ông bà ngoại buôngtha cho anh, ba mẹ anh cũng phải đem anh lột da moi tim (dãman quớ),còn có gã Phùng đầu gỗ, anh không thể trêu vào. Bởivậy sớm tìm người âm thầm theo dõi Manh Manh, đêm qua anh có cuộc xã giao quantrọng, uống nhiều, vừa có cảm giác tỉnh lại trời cũng đã sáng, mới nhìn thấytin nhắn, mặc quần áo liền chạy ra ngoài, thấy Manh Manh cùng Trần Hiểu Kỳ đứngở ven đường, một thân mồ hôi lạnh của anh mới hạ xuống, không khỏi thở dài:"Nha đầu kia vốn không có lúc nào làm cho người ta bớt lo..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]