Lúc Manh Manh cùng Phùng Ki đến, Vệ Hiểu Phong đã bị đẩy lên phòng cấp cứu truyền nước biển, mặt mũi bầm dập, hình tượng văn nhã phong độ bình thường hoàn toàn sụp đổ, nhìn qua chật vật vô cùng.
Manh Manh vừa đến liền trực tiếp nhào qua, Vệ Hiểu Phong tay mắt lanh lẹ giơ một tay đón được cô ôm vào một bên: “Này! Này! Tiểu nha đầu, cánh tay anh Hiểu Phong của em đã trúng dao, khó lắm mới may lại xong, em muốn anh phải bị may lại lần nữa sao! Chờ anh của em khỏe hơn, lại ôm tiểu Manh Manh nhà ta nha! Giờ thì ngoan đi…” Giọng điệu trêu chọc cưng chiều.
Manh Manh phụt một tiếng nở nụ cười, lo lắng trong lòng rốt cục cũng buông xuống. Từ trong lòng Vệ Hiểu Phong ngồi dậy, cầm cánh tay của anh, xem kỹ vết thương, lại nhìn về mặt của anh, tức giận vô cùng nói: “Ai đánh vậy, chán sống rồi sao, Hiểu Phong, anh nói cho em đi, em báo thù cho anh.” Ngữ khí giống như nữ bá vương, khiến Vệ Hiểu Phong bật cười, nụ cười này làm động đến vết thương nơi khóe miệng, bất giác kêu một tiếng.
Ánh mắt Hiểu Phong lướt qua Manh Manh, dừng trên người Phùng Ki ở phía sau cô, hơi hơi nhíu mày. Bầu không khí giữa hai người này rõ ràng khác thường, kề sát vào lỗ tai Manh Manh nhỏ giọng nhắc nhở: “Ki ca ca của em còn ở đây, em trưng ra tư thế cọp mẹ này, không sợ dọa người ta chạy sao, còn nữa, anh sao lại cảm thấy có hương vị tình yêu, là tiểu nha đầu nhà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-phai-yeu-em/1329792/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.