Thiên Minh chạy lên phòng, lấy giấy bút ra vẽ ( anh là 1 người tài sắc vẹn toàn học giỏi tất cả các môn trong đó có mĩ thuật). Anh thuần phục vẽ lại gương mặt người con trai trong ác mộng của mình.
Vẽ xong anh gọi Giai Mẫn lên.
" Giai Mẫn, em quen người con trai này không?"
" Không anh? Đây là ai vậy?"
" Tối qua anh mơ thấy hắn ta bảo vệ em, anh rất sợ nó như điềm báo, hắn sẽ cướp em khỏi anh"
" Không đâu, em là của anh mà, cho dù họ có muốn em không đồng ý cũng không ai mang em.đi được"
" Tốt lắm, vậy mới là Giai Mẫn của anh"
Giai Mẫn tự nhiên chăm chú nhìn bức tranh,
" Anh à, mặc dù em chưa gặp cậu ta bao giờ, sau tự nhiên em có cảm giác rất thân quen với cậu ta"
Nói xong tự nhiên nước mắt Giai Mẫn rơi, đến cô còn không hay biết, chỉ có Thiên Minh ở đó nhìn thấy." Giai Mẫn! Em sao vậy? Sao em lại khóc?
Giai Mẫn giật mình lấy tai gạt đi nước mắt.
" thật tình em cũng không biết, rõ ràng là em không quen biết cậu ta mà? sao tự nhiên em lại có cảm giác thân quen và xót thương đến lạ".
Thiên Minh thấy biểu hiện cảm xúc của Giai Mẫn liền xé ngay bức tranh đó rồi vức vô thùng rác.
" Giai Mẫn! Anh đã vức nó đi rồi, từ nay em đừng nhớ tới bức tranh này nữa, hãy loại nó ra khỏi đầu em, nhất định em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996393/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.