Giai Mẫn sau khi bị bắt đi được đưa đến một căn phòng bí mật dưới lòng đất. Khi tỉnh dậy cô hốt hoảng khi thấy quần áo của mình đã được thay ra, ở đây khiến cô ám ảnh nhớ lại gần 9 năm trước bị Dương Quãng nhốt, nhưng lần này bốn phía là tường đá lạnh lẽo hầu như không có một lối thoát nào cho cô.
Cô gào thét trong vô vọng, cô đấm tay vào tường đá sần sùi đến rỉ máu, cô ngục xuống mà khóc và thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy cô thấy Kane đã ngồi trong phòng.
" Kane!, sao anh bắt tôi, thả tôi ra mau, bạn tôi là cảnh sát anh bắt tôi sẽ không yên đâu".
" Tôi nói cho em biết, cho dù bạn em là Vua cũng chả làm được gì tôi đâu, em đã lọt vào tầm mắt của tôi rồi đừng hòng thoát ra".
" Bên ngoài có rất nhiều gái đẹp hơn tôi, cớ sao anh lại vớ một người đã trãi qua một đời chồng như tôi chứ?".
Kane nghe Giai Mẫn nói mà cười khoái chí anh đi lại bóp lấy bã vai của Giai Mẫn.
" Ichika à, nếu như em nói thì tôi đã có vợ con lâu rồi đâu đến mức đợi em đến mà giam cầm em, tôi yêu em là yêu em đâu cần lý do đẹp xấu".
Giai Mẫn cảm thấy đã hết cách đối với Kane chỉ cần dùng cách cầu xin để cho anh ta rủ lòng thương hại mà tha cho cô, cô đã quỳ xuống dưới chân Kane.
" Ông chủ à, tôi cầu xin anh tha cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996309/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.