Một tháng sau, Thiên Minh quay lại trạng thái điên dại như lúc Giai Mẫn bỏ đi, ngày đêm trong phòng gào thét, anh liên tục cào vào ngực mình vì chịu không nổi sự đau đớn tâm can.
Ngày ngày anh cứ ôm khư khư quyển album của anh và cô khóc đến đôi mắt sưng húp lên.
Đến khi nhận được tin Giai Mẫn và Khải Trạch sắp kết hôn, đột nhiên anh không còn khóc và gào thét nữa. Anh cứ im lặng, im một cách đáng sợ, Hạ Thúc cảm thấy mấy ngày nay anh rất lạ nên đến hỏi.
" Này cậu ổn không".
" Tôi nghỉ thông suốt rồi, chúng tôi chỉ có duyên đến đây, bây giờ tôi muốn ngay lập tức sang nước ngoài định cư quên đi quá khứ".
Hạ Thúc nghe thì vui mừng, mấy ngày nay ai cũng lo lắng cho anh, kết quả ngoài sự mong đợi của mọi người. Hạ Thúc đặt vé máy bay sớm nhất vào hai tiếng nữa.
Cuối cùng Thiên Minh cũng được ra ngoài, Hạ Thúc chở anh đi đến sân bay, đi được nữa đường Thiên Minh bảo Hạ Thúc dừng cho mình vào thăm ba mẹ anh vì chuyến đi này sẽ rất lâu, có thể là mãi mãi.
Hạ Thúc liền đồng ý và nhanh chóng chở anh đến nghĩa trang. Thiên Minh đi vào đó đứng trước mộ ba mẹ mình anh nói.
" Ba, mẹ, con sắp đến với hai người rồi".
Sau đó anh cởi áo khoác mình ra vứt xuống, luồn tay vào áo sơ mi lấy ra quyển album kia.
" Giai Mẫn à! Cảm ơn em đã đến với anh, anh không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996205/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.