" Alo, cho hỏi phải cô Tri Ân đó không?".
Mới sáng sớm đã có người gọi đến cho cô, vì Sở Quân ôm cô rất chặt nên Tri Ân phải dùng sức lắm mới thoát được và nhấc điện thoại lên nghe
" Bệnh nhân Tống Long Ngọc đã tỉnh, cô mau đến"
" Vâng vâng tôi đến ngay"
Tri Ân cuốn quýt thay đồ cùng Sở Quân đến bệnh viện xem tình hình, vừa bước vào phòng bệnh thì cô đã thấy cậu thiếu niên hoạt bát lanh lợi năm nào giờ đang trên giường bệnh hương mắt ra bên ngoài nét mặt vô cùng u sầu.
Nhìn thấy Tri Ân câu đầu tiên Long Ngọc nói với cô là.
" Đưa em đi thăm anh hai đi"
" Em mới tỉnh dậy để vài hôm nữa đi"
" Em đoán là chỉ vẫn chưa an táng anh ấy, em phận làm em không thể để anh mình cô quạnh như vậy được, em nhớ anh hai, mong chị giúp em".
Long Ngọc hết sức nhờ vã mãi Tri Ân mới đồng ý, cuối cùng cả ba người Sở Quân, Long Ngọc, Tri Ân cùng đến nơi chôn cất tro cốt của Long Dật sau khi đưa đi hỏa thiêu.
Long Ngọc ngồi xe lăn thẩn thờ nhìn vào bia mộ của Long Dật mà lòng quặn đau.
" Anh hai à, hãy để em thay anh sống hạnh phúc quãng đời còn lại, hãy yên nghỉ nhé"
Tri Ân và Sở Quân để Long Ngọc yên tỉnh một thời gian sau đó quay lại đẩy Long Ngọc về nhà để lo bài vị cho Long Dật.
Trên đường đi ra cổng nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-duy-nhat-co-em/2996195/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.