Minh Phong ngồi ở dưới gốc cây, cứ như thế mà thổi sáo. Liễu Như đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát, cứ như thế mà thả hồn theo tiếng sáo bay bỏng.
"Cô đứng ngây người ở đó làm gì?"
Minh Phong đột nhiên lên tiếng, Liễu Như có chút kinh hồn. Tiếng sáo đã kết thúc từ lâu, nhưng cho đến lúc này cô mới nhận ra. Cô nhanh chóng lấy lại hồn phách, một bên mỉm cười, một bên bước lại gần Minh Phong: "Tớ có thể ngồi ở chỗ này không?"
"Tùy cô muốn." Minh Phong đáp.
Liễu Như cũng không ngại ngần gì. Cô ngồi xuống, cũng tựa vào gốc cây. Hai người cùng tựa lưng vào một gốc cây, nhưng lại không nhìn thấy mặt nhau. Khoảng cách giữa hai người chỉ là một thân cây, gần như thế. Bọn họ có thể nghe được âm thanh của nhau, nhưng lại không thể thấy được biểu cảm trên mặt đối phương, xa như thế.
Tựa gần, tựa xa.
"Cậu thổi sáo hay thật đấy. Lúc nãy, tớ như chìm đắm vào tiếng sáo của cậu, thậm chí cậu ngừng thổi từ khi nào cũng không hay biết. Minh Phong, cậu thật sự là một vị thần thổi sáo, được ông trời phái xuống đây, dùng tiếng sáo của mình đem lại hạnh phúc cho người người." Liễu Như không kiệm lời khen ngợi Minh Phong.
Minh Phong ở bên đây ngoái đầu ra đằng sau, chỉ thấy thân cây to xù xì nhưng tựa hồ có thể biết được bộ mặt đang cười của Liễu Như ở bên kia: "Cô không cần phải khen tôi như thế."
"Tại sao?"
"Chẳng phải những lời khen trên thế gian này đều chỉ là giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-dan-ong-yeu-em-nhat-doi/1080324/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.