Liễu Như từ trong văn phòng phẩm của trường bước ra, thật trùng hợp gặp phải Đức Hải: "Hôm nay chúng ta thật là có duyên!"
Đức Hải cũng có chút bất ngờ: "Là cậu sao? Đúng là có duyên thật. Cậu về thăm nhà có vui không?" Đức Hải tìm chút gì đó để trò chuyện.
Hai người cùng đi cùng trao đổi. Liễu Như đáp: "Hihi~ thật ra thì rất vui, nhưng mà ở trường còn vui hơn." Cô chỉ đơn giản là nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, chẳng hề suy nghĩ gì nhiều.
Thấy nét mặt tươi cười của Liễu Như, Đức Hải thấy có gì đó không phải, liền hỏi: "Tại sao? Mọi người thường nói ở nhà vui hơn ở trường cơ mà."
Liễu Như nghiêng đầu, nhìn trực diện Đức Hải, không giấu được vui vẻ càng ngày càng lan tràn trong cơ thể: "Đương nhiên là có lí do rồi. Nhưng mà không thể cho cậu biết được."
Đức Hải dùng ánh mắt dò xét nhìn thấu Liễu Như. Trong lòng cậu phần nào suy ra được lí do, nhưng không chắc lắm. Đức Hải cũng không phải là người nhiều chuyện, nếu như Liễu Như đã nói như vậy thì cậu cũng không muốn xen vào nữa. Vô tình, đôi mắt của cậu thấy được cuốn sổ màu đen nằm trong tay Liễu Như, hỏi: "Đúng rồi, quyển sổ cậu ôm trong tay là gì thế?"
Liễu Như nhìn cuốn sổ mà cô đang dùng hai tay ôm vào lòng, sau đó dùng sức nhiều hơn để ôm cuốn sổ đó: "Cậu không biết cuốn sổ này dùng để làm gì thật sao?"
Đức Hải đương nhiên là biết: "Viết nhật kí!"
Liễu Như dùng sức gật đầu: "Đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-la-nguoi-dan-ong-yeu-em-nhat-doi/1080306/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.