Anh nhìn chằm chằm hai đứa trẻ một lúc sau mới chợt định thần lại khi nghe thấy tiếng của bé trai
“Chú chú làm sao vậy ạ?”
“Không sao ta có chuyện muốn hỏi cháu được không?”
“Dạ chú cứ hỏi ạ?”
“Mẹ cháu là ai vậy?”
“Dạ cháu không tiện nói vì mẹ cháu không muốn ai biết mẹ ạ.”
“Vậy sao?”
Vương Vũ Phong thất vọng mặc dù anh nghi ngờ nhưng không thể làm gì khác nhìn bé gái rất giống với Nguyệt Trinh
“Chú ơi chú lấy hộ cháu gói bánh kia được không ạ?”
“À ừ nhà hai đứa ở đâu chú đưa hai đứa về.”
“Dạ thôi ạ nhà cháu ngay đây bọn cháu tự về được ạ.”
“Ừ vậy hai đứa đi về đi kẻo mẹ khỏi lo.”
“Dạ tạm biệt chú nếu có duyên thì sẽ gặp lại ạ.”
Vũ Mặc cùng với em gái của mình rời đi trong lòng thầm cười. Vương Vũ Phong cũng mong là như vậy hi vọng sẽ gặp lại hai đứa nhóc đó
“Tổng giám đốc nhìn đứa trẻ rất giống ngài ạ.”
“Thật sao?”
“Dạ thật đặc biệt là bé trai nhìn vào đôi mắt đó rất giống ngài kiên định.”
“Ừ nhưng nó lại không phải là con ta.”
“Ngài không nên cho là như vậy ạ nhỡ đâu lại là con ngài thì sao ạ?”
“Được sao?”
Sau lần gặp tại khu mua sắm lần đó anh rất mong muốn được gặp lại hai đứa bé kia cho nên ngày nào anh cũng đến khu mua sắm đó. Người ta nói là anh đến là để thị sát nhưng thật chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-khong-bao-gio-buong-tay/3224259/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.