Chương trước
Chương sau
Đôi mắt hắn đưa nhanh nhìn từng dòng chữ trên tấm thiệp, từng dòng chữ giống như những con dao đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn vội vàng cầm tấm thiệp lên, đọc đi đọc lại từng dòng chữ đễ hi vọng rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng không ...

======
Lễ thành hôn

Hoàng Đức Việt

Lê Hoàng Bảo Trâm

Hôn lễ sẽ được tổ chức tại nhà thờ Can sau đó di chuyển tới khách sạn Royal vào lúc 10h30 ngày XX tháng YY năm ZZZZ ( ^0^ )
======

Hắn run rẩy, làm ơn có ai đó nói với hắn là hắn đang mơ đi, đây chỉ là giấc mơ, à không phải nói là giấc mộng... hay hôm nay là ngày cá tháng tư nhỉ, hay là nó đang bày trò chọc tức hắn đây,...

Hắn hoang mang đưa ra biết bao nhiêu lý do để phủ nhận cái ý định đang hình thành rõ ở trong đầu: “ Nó đi lấy chồng sao? “

Khoan.

Hình như trong tấm thiệp nói là 10h30, bây giờ là...

Hắn nhìn vào đồng hồ, bây giờ là 9h30, từ công ty chạy xe thật nhanh đến nhà thơ Can chừng 30 phút, hi vọng vẫn còn kịp ...

Hắn chạy nhanh đến hầm gửi xe, nhảy vào chiếc BWN của mình phòng thẳng tới nhà thờ Can

~~~~~ Trên đường đi ~~~~~~~~

Người đang ngồi trong xe mà hồn hắn muốn nhảy ra ngoài xe bay đến nhà thờ cho nhanh, thế quái nào mà giờ lại kẹt xe.

Bing Bing Bing

Hắn ngồi trong xe mà muốn bấm nát cái còi xe, hình như là xảy ra tai nạn thì phải, phía trước cả biển người tụ tập lại một chỗ thì chắc là tai nạn rồi, thảo nào không bị kẹt xe.

Hắn ngồi trong xe mà nóng cả ruột cả gan.

Aisss, ông trời đang trêu ngươi, muốn thử thách lòng kiên nhẫn của hắn đây mà, nếu ông trời muốn vậy thì hắn đành phải chiều theo vậy.

Thế là hắn quyết định “vứt” luôn xe ở lại đó, một thân một mình với đôi chân trần ( giày vứt rồi ) chạy đi giữa biển người đang tò mò chen chúc nhau ở trên đường.

Trên đường, có một thân hình chạy nhanh vút qua thu hút sự chú ý của người đi đường, ai đi qua cũng phải ngó lại nhìn anh ta.

Anh chàng vận một bộ đồ vest hiệu trông rất lịch lãm, thân người cao to, đôi chân trần trụi, anh ta đang chạy với vận tốc nhanh nhất có thể, chắc là vội vã đi đâu đó ...

Hắn dừng lại một chút, hai tay chống đầu gối cúi gập người thở hồng hộc, “vứt” cái xe ở đó thật là một ý định sai lầm nhưng thà sai lầm một lần còn hơn sai lầm cả đời.

Không nghĩ ngợi nhiều, hắn tiếp tục chạy nhanh đến nhà thờ.

Vẫn câu quen thuộc: “ Hi vọng vẫn còn kịp”

Hắn vừa chạy, vừa suy nghĩ lung tung, nào là “ Nó quen anh ta khi nào?” , “ Chẳng phải lúc nào nó cũng ở bên hắn sao?”, “ Tại sao lại kết hôn ở tuổi 20 như thế?”, “Tại sao nó biết rõ tình cảm của hắn mà còn đi lấy chồng ( chưa chắc là biết rõ nha)”, “ Tại sao thằng khốn đó lại được trời ân ái như thế?”

Và thế là một ngàn câu hỏi tại sao hình thành trong đầu hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là ranh giới giữa đoạn trên với đoạn dưới ^0^ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn đứng trước nhà thờ, thở phì phò, nhanh tay lấy đồng hồ ra xem giờ.

- 10h30 rồi sao – Chạy bộ như thế này mất nhiều thời gian quá, hỏng bét hết rồi.

Hắn đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, sau đó hung hãn bước tới trước cửa nhà thờ.

Được lắm, không biết nhan sắc của thằng đó như thế nào mà lại làm cho nó phải “bỏ hắn” thế chứ. Bây giờ cảnh tượng trong đầu hắn rất hùng hồn: cái cảnh hắn bước vào nhà thờ trong ánh mắt lo sợ của mọi người và thằng kia, còn nó sẽ đứng nép một góc mỉm cười nhìn hắn – nụ cười khi con người ta tìm kiếm được sự giải thoát ( cảnh bị ép hôn rồi có người tới cứu đấy ạ ),hắn sẽ túm lấy cổ thằng kia và vứt sang một xó nện cho thằng khốn đó một trận sau đó quay lại nắm tay nó và chạy đi,... Hố hố hố nghĩ tới mà thấy sướng rơn.

Bớt tưởng tượng lung tung, hắn dơ chân, đạp mạnh vào cánh cửa.

Rầm

Nhà thờ tĩnh lặng, mọi người đang chăm chú nhìn đôi uyên ương trên bục thì có tiếng động làm họ giật mình, mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa nhà thờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Quay lại một tiếng trước ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Hôm này chị xinh lắm, Bảo Trâm – Cô nàng phụ dâu lên tiếng.

Trông cô ( nàng phụ dâu ý chứ không phải cô dâu nhớ ) rất đẹp, trên đầu đội một vòng tròn được tết bằng hoa violet tím, bộ váy trên người nàng cũng màu tím nốt, chiếc váy bó sát ở vòng eo để lộ ra vòng eo thon thả, phần váy ở dưới ngắn tới đầu gối hơi xòe ra để lộ ra đôi chân trắng thon thả, chiếc giày búp bê màu tím có đính những hàng kim cương lấp lánh ở phía hai bên chiếc giày.

- Em mà như thế là đè bẹp chị đấy – Nó cười nhẹ nhìn cô em, hic chọn em mình làm phụ dâu thì đúng là một sai lầm quá lớn, vì khi đó cả lễ đường chỉ làm nền cho mình cô ấy mà thôi.

Cô cầm bó hoa cẩm tú cầu lên ngắm nghía, cười nhẹ:

- Chị đừng nói vậy chứ, dù gì hôm nay cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của chị - Nói tới đây cô nghẹn ngào – Hic, thật sự em không muốn chị lấy chồng đâu, em muốn chị chăm sóc cho em cơ.

- Cái con bé này ...

Bảo Trâm cũng suýt bật khóc, cái con bé này, đã là chị em lâu năm rồi mà nó vẫn không thể hiểu được cái tính khí của cô.

Nó quen cô từ lúc 10 tuổi, lúc đó thì có vẻ hơi trầm tính ít nói, tỏ vẻ lạnh lùng nhưng vẫn có khi tâm sự với nó không ít chuyện, nhưng không hiểu lâu năm không gặp, cái tính nhiều chuyện của cô tăng lên hẳn, thậm chí nó chỉ muốn nhét một cái gì đó vào miệng cô để cho cô ngậm miệng lại thôi.

Thật khó hiểu...

Nhưng kệ, dù gì thì cô cũng là em họ nó, và nó vẫn luôn yêu thương cô em gái đáng yêu bé nhỏ này nhất trên đời, dù cô không có cùng dòng máu với nó.

~oOo~

Bảo Trâm thẹn thùng cầm bó hoa cẩm tú cầu khoác tay cha mình bước về phía cha sứ, nơi mà chồng tương lai của nó đang đứng ở đó cười nhìn về phía nó.

Trông nó thật xinh đẹp trong bộ váy cưới tinh khiết màu trắng, ấn tượng nhất là bộ đuôi váy dài ( có tác dụng lau sạch sàn nhà )bộ váy không dây bó sát ở vùng eo, dưới đuôi váy có những cái nơ cùng màu xinh xắn,... trông nó không khác gì một thiên thần.

Khi đã đến gần Hoàng Việt, cha nó gỡ tay nó ra và đặt vào tay của Hoàng Việt, ánh mắt nhìn cậu ta kiểu: “ Tất cả đều nhờ cháu”

Hoàng Việt hiểu ý, khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay nó bước lên lễ đường, tiến về nói cha sứ đang đứng.

Cha sứ khẽ hắng giọng nhìn đôi uyên ương, ông lật quyển sách dày cộm ra, đeo kính vào và đọc:

- Hoàng Việt, con có đồng ý lấy Bảo Trâm làm vợ và hứa sẽ chung thủy trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, sẽ yêu thương và luôn trân trọng Bảo Trâm đến suốt cuộc đời chứ.

- Con đồng ý – Chú rể nhìn cô dâu cười trìu mến, chiếc vòng tay họ đeo đột nhiên trở nên sáng lấp lánh như để minh chứng cho tình yêu của họ.

- Bảo Trâm, con có đồng ý lấy Hoàng Việt làm chồng và hứa sẽ chung thủy trong lúc thịnh vượng cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, sẽ yêu thương và luôn trân trọng Hoàng Việt đến suốt cuộc đời chứ.

- Con...

Rầm

Mọi người không hẹn cùng nhìn về phía cửa của nhà thờ.

Một người cao lớn có gương mặt đẹp trai đẫm mồ hôi, mặc bộ đồ vest hiệu, chân đi chân trần ... cũng không khó cho lắm khi đoán ra được đây là con trai lớn của chủ tịch Lâm, tổng giám đốc công ty TTK.

- Anh làm gì thế? – Cô phụ dâu hét toáng lên khi thấy hắn.

Hắn không để ý lắm đến cô ta thậm chí là không nhìn qua dù chỉ một lần, đã nhanh nhảu miệng khẳng định.

- Hôm nay tôi đến đây ... là để cướp dâu!

10:13

Thứ hai ngày 21/3/2016
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.