Anh vừa bước chân vào tiệm, ông chủ đã lập tức nhận ra và vui vẻ chào đón:
“Anh là bạn của Thú Vương đúng không? Hân hạnh được đón tiếp”.
“Anh là…”
“Tôi là người của Dương Sơn Cốc! Tôi làm tình thám ở đây cũng gần chục năm rồi, haha”. Anh cười.
Thiên Kỳ ngầm cảm thán thế lực của Hình Dương xem ra không hề tầm thường, đâu đâu cũng có tay sai để thăm ngắm tình hình. Anh giơ tay lên, định bụng dùng phép kéo ghế lại ngồi.
Nhưng không xuất hiện gì cả, anh ngơ ngác thử lại vài lần nhưng đều không được. Thấy vậy, ông chủ cười lớn:
“Thiên Kỳ! Anh không biết sao? Người của Hội Pháp Sư đã giăng một pháp bảo ở khu vực này, dù sức mạnh có lớn cỡ nào cũng bị vô hiệu”.
“Hội Pháp Sư chúng đến đây lúc nào vậy? Rõ ràng lần trước tôi đến đây đâu có bóng dáng một tên nào?”.
“Vừa mới xuất hiện vào sáng nay, tôi nghe ngóng được rằng chúng đang cử một đội lục soát khắp thị trấn đó, sau khi mua đạn xong anh nên rời đi sớm thì hơn”. Ông chủ nói.
Chúng đang cho người lục soát? Anh lo lắng cho Ngọc Vũ, vì bây giờ cô đang một thân một mình, không thể sử dụng pháp thuật, nếu bắt gặp Hội Pháp Sư chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh vội vàng chạy ra khỏi tiệm, ông chủ thấy vậy chỉ lắc đầu, tự nói một mình:
“Đường đường là con trai cả của Thiên Đế lại sợ chết đến vậy sao? Hazz”.
Ngọc Vũ đang vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391025/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.