Ngọc Vũ tỉnh dậy đã là sáng của mấy ngày hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua tấm vải rọi thẳng vào mặt cô, Ngọc Vũ lạch cạch bước đi khó khăn vì bên chân bị thương, cô ra ngoài tìm Thiên Kỳ nhưng chẳng thấy anh đâu, cô lục lọi khắp khu trại vẫn không thấy hình bóng quen thuộc ấy.
Vào lều Trịnh Diên, thấy cô đã tỉnh chị lo lắng chạy đến bên Ngọc Vũ, dìu cô ngồi xuống ghế:
“Em đang bị thương sao đi lại làm gì?”
“Thiên Kỳ đâu rồi?”. Cô hỏi
“Chị không rõ, sao vậy? Vừa tỉnh đã tìm người tình rồi sao?”. Trịnh Diên trêu trọc.
“Người tình? Anh ấy nói gì với chị à?”
“Đâu có! Chị đoán vậy thôi mà cũng đúng”. Trịnh Diên cười lớn.
“Không hề nha, mà chị còn số điện thoại của hai Sát Yêu Sư được chị mời đến lúc trước không?”
“Có! Em quen à?”. Lôi điện thoại ra tìm số điện thoại.
“Chỉ là em có chút chuyện còn đến họ thôi”.
“Ừmn nè”. Chị đưa điện thoại cho Ngọc Vũ.
Cô cầm điện thoại ra ngoài, đứng trước vực gọi điện cho Cung Ni:
“Alo! Chị Trịnh Diên! Gọi em có chuyện gì không?”
" Là tôi đây!"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi lên tiếng.
“Ngọc Vũ! Là cô sao?”. Giọng nói vô cùng bất ngờ
“Phải! Hai người dạo này ổn chứ?”. Cô điềm tĩnh trả lời.
“Ngọc Vũ! Sao cô lại cầm điện thoại của chị Trịnh Diên? Hai người đang ở cùng nhau sao?”
“Truyện dài lắm, nào gặp lại tôi sẽ kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391015/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.