Cô im bặt hẳn, không cãi lại nữa. Thiên Kỳ xin lỗi giải thích rằng cô mới chuyển đến.
Người phụ nữ đó rời khỏi, Thiên Kỳ quay lại nhìn cô, nói:
“Cô ở đây của hiểu gì thì nên im lặng sống trong phòng của mình đi, đừng có đi lại lung tung, chỉ thêm phiền phức thôi!”
Anh cũng vô lý y như người phụ nữ đó vậy, tình giống nhau đến từng ly từng tí. Ngọc Vũ trợn mắt lên lườm lấy lườm để, đừng tưởng xuất hiện đúng lúc giải vây cho cô là cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Dù cô có chết cũng không muốn nhìn mặt hắn một lần nào nữa, đê tiện, biến thái, khó ưa, tính như ông già vậy.
“cô nhìn tôi như thế là cô ý gì?”
“Ý gì là ý gì”
“Đúng nói là có mê mẩn sự đẹp trai này nha, xin lỗi trước, tôi sẽ không thích tiểu nha đầu như cô đâu”. Anh cười khẩy.
Ủa là sao? Tôi đâu có nói là tôi thích anh, cái tên này tự luyến vừa vừa thôi chứ, để phần người khác với. Sao suy nghĩ của hắn kỳ cục quá vậy? Ảo tưởng quá mức. Người như anh mà có thể là sát thủ sao? Chắc nào của họ cũng có vấn đề, hay có mắt như mù?
“Não anh có vấn đề à?”. Cô hỏi
“sao cơ?”. Anh nhíu mày lại.
Hứ! Giả bộ không biết nữa, anh tưởng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì sao?
“tôi khuyên anh nên đi khám sớm đi, để lâu bệnh tình chuyển biến nặng đó!”. Ngọc Vũ nhếch mép đầy khinh bỉ.
“Não cô bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3391010/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.