Vừa bước chân vào cửa nhà tiếng cha cô đã vang lên từ nhà bếp.
"Về thì tự xuống bếp ăn cơm đi, cha mẹ ăn trước rồi". Thiên lôi nhấp tách trà rồi từ tốn nói.
Ngọc Vũ gật đầu nhẹ sau đó đi lên phòng, phòng cô ở trên tầng hai, cô mệt mỏi đi lên cầu thang, cả người ủ rũ, một vịn tay vào lan can mà bước lên. Bỗng hai mắt cô trở nên tối sầm, không gian xung quanh dần biến mất chỉ còn lại mảng màu đen vô tận, cả người cô chao đảo do không đứng vững Trịnh Ngọc Vũ ngã từ trên cầu thang xuống. Ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, Ngọc Vũ thấy mình lơ lửng ở một chiều không gian nào đó, tám phương tứ phía là những hạt cát màu xanh, tím trông rất huyền diệu.
Đang ngơ ngác thì có một con vật hình thù rất dị hợm đi đến, thân hình nó rất cao, thân trần chỉ mặc một chiếc quần rách đã lấm lem bẩn, đầu hắn là Hươu có cặp sừng dài. Nó cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô:
" Ngày sen nở sắp đến, Thiên Giới ắt có thương vong".
"Ý ngươi là.." Ngọc Vũ nhíu mày, không hiểu.
nó xoay người, chậm rãi vừa đi vừa nói:
" Sen nở đến gần, đừng đi đến. Sen nở đến gần, đừng nên đi"
Trịnh Ngọc Vũ níu lấy tay nó, hỏi: " ý ngươi là sao, nói rõ ra đi"
Nó nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, đưa sát mặt vào mặt cô: " Ngày Hội Sen Nở, không nên đi"
Nói rồi hắn biến mất trong giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-se-bao-ve-em-nhu-cach-anh-bao-ve-tam-gioi-nay/3390992/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.