6
Lí Hách Vũ thấy tôi khóc, trở nên bối rối, anh ta đưa khăn giấy qua cho tôi.
Tôi lại càng khóc to hơn, cảm giác như cả cơ thể như muốn nổ tung. Lí Hách Vũ thấy thế liền ra đóng cửa phòng làm việc lại.
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu, mắt tôi đau đến nỗi sắp không mở ra nổi. Tôi nghĩ nếu thấy tôi như vậy mẹ Từ sẽ chỉ càng buồn thêm.
Cho nên tôi buộc bản thân phải dừng lại, Lí Hách Vũ chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi.
Anh nói sẽ đưa tôi về, với tình trạng hiện tại tôi không thể lái xe được.
Kể từ ngày hôm đó, Lí Hách Vũ bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Tôi sẽ gặp anh ta trên đường đi làm, khi mua thức ăn bên ngoài cũng có thể là trong bữa ăn với bạn bè, hầu như mỗi ngày chúng tôi đều có thể gặp nhau.
Tôi cứ có cảm giác những lần gặp gỡ này là do anh ta sắp xếp, nhưng cũng có cảm giác như bản thân đã suy nghĩ nhiều.
7
Từ Lan Thư đã mất được một năm, tôi chở mẹ Từ đến nhà tang lễ. Suốt một năm nay, tôi và bà đều không ngừng tự an ủi lẫn nhau.
Tôi chưa từng khóc trước mặt mẹ bao giờ, nhưng dường như bà biết tôi đã khó chịu như thế nào.
Bà thường lặng lẽ khóc trong phòng, mỗi lúc như thế tôi đều vòng ra phía sau ôm lấy bà. Nói với bà rằng không sao đâu, sau này chúng ta sẽ sống với nhau thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-sao-va-bau-troi/2940176/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.